Hoseok

1.5K 113 7
                                    

– Hôm nay, Hà Nội của em mưa dữ lắm hả?

– Vâng. Chẳng bao giờ được yên ổn như Hàn Quốc của anh cả.

– Hay em thử sang Hàn chơi đi. Để xem ở đâu yên ổn hơn nhé?

Tôi cười rích lên. Cũng vừa hay nghe thấy giọng anh khàn hẳn đi, rồi ho vài tiếng.

– Anh bệnh đấy à? Con trai gì mà yếu như sên.

Hoseok khẽ cười. Tôi bật ra tiếng thở dài, rồi cũng cười. Vì khi nào anh biết cười, tức là chuyện không có gì đáng ngại cả. Chúng tôi tán gẫu thêm một vài phút rồi dập máy. Tôi ngó qua cửa kính, thấy trời vẫn còn mưa. Tiếng mưa gõ vào ô cửa tí tách, tí tách, làm tôi chẳng tài nào chợp mắt được. Mà hình như anh cũng thế. Ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn của anh: "Anh nhớ Hà Nội quá." Tôi cười. Cái con người này thật đáng yêu.

Tôi và Hoseok, chúng tôi vô tình quen nhau trong một fanclub online - Hậu cung Bangtan . Bangtan là một nhóm nhạc nổi tiếng của Hàn Quốc. Và anh ở trong nhóm nhạc đấy. Có một hôm tôi đăng confession trong fanclub thì được anh ibox riêng. Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là nick fake thôi nên định block thì anh chứng minh bằng cách mỗi ngày đều chụp hình anh đang làm gì ở đâu,... và gọi cho tôi. Mỗi khi cần chút thư thái trước khi đi ngủ hoặc khi học hành căng thẳng, tôi đều đeo headphone và nghe nhạc của nhóm vang lên trong lỗ tai. Bình yên lạ. Thế rồi, cũng có lần anh từng hứa, hay khi nào anh hát cho em nghe hết tất cả những bài của nhóm nhé. Tôi nghĩ anh đùa. Vì khoảng cách của chúng tôi cũng quá xa để có thể gặp mà "cho một trận đòn" ngay sáng hôm sau nếu anh dám lừa mình. Nhưng hình như, con người, không phải ai cũng không đáng tin như tôi vẫn nghĩ. Hoseok gọi tôi vào một buổi tối muộn khi Hà Nội đang giữa đông, khi tôi còn đang cố thức để ôn bài, khi ánh đèn đường phía dưới vẫn sáng và trông như những ngôi sao nhỏ ngày mây dày che khuất vì tinh tú, khi tôi đang nhớ anh.

– Em muốn nghe bài nào trước?

– Spring Day, được không?

 I'm missing you
When I say that, I miss you more
I'm missing you
Looking at photos of you from before
I'm missing you
Why's it that time is so cruel?
I hate what's between us two
We can't even see each other anymore even once, what can we do? 

Tiếng ghi-ta bật lên. Và cái thứ giọng quen thuộc quá. Hoseok hát. Còn tôi ngẩn ra. Giọng anh nhẹ nhàng vang lên theo từng nhịp, từng nhịp từ chiếc điện thoại bật loa, tôi lại cứ ngỡ như là anh đang gần cạnh mình, ngỡ như là anh đang rất gần đây, ngỡ như là đang được nhìn thấy anh.

– Em cứ ngỡ như là chúng mình vẫn rất gần.

– Chỉ cần em đừng cho rằng chúng mình xa nhau.

Tôi chưa bao giờ được gặp anh bằng da bằng thịt. Cũng chưa bao giờ được nghe giọng anh gần bên tai. Tất cả những gì chúng tôi biết về nhau chỉ là một người ở Hàn Quốc và người còn lại ở Việt Nam. Và anh hơn tôi 4 tuổi, năm nay tôi học đại học năm 2. Nhưng Hoseok nói, như thế đã là đủ. Mà tôi cũng cảm thấy vậy. Đối với chúng tôi, cảm giác được làm người bí ẩn cũng thú vị đấy chứ.

– Em sắp phải thi chưa?

– Hai mươi ngày nữa. Sẽ sớm thôi.

Anh không hát nữa. Anh nói tôi phải cố gắng học hành chăm chỉ, và phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Anh cũng dặn tôi chưa được yêu. Vì "một thằng bạn trai tồi sẽ làm hỏng tất cả dự định trong tương lai của em". Tôi cười. Thế rồi những ngày sau đó không còn tin nhắn hay bất cứ cuộc gọi đến nào của anh nữa. Tôi nghĩ rằng, tất cả mối quan hệ như chúng tôi sớm muộn cũng sẽ có kết cục này. Nhưng tôi không tin anh lại nhẹ tình như thế. Tính ra, chúng tôi cũng đã gửi cho nhau đến 47890 tin nhắn, gọi cho nhau đến cả 512142 phút. Phải đến cả hai năm rồi ấy chứ. Nhanh thật. Thế mà Khang lại dễ dàng quên như vậy. Con bạn thân nói với tôi, anh muốn thử tiếp cận một cô gái khác nước để thỏa cái tính tò mò, vì anh đôi khi quá phóng khoáng, và thật dễ để đi qua khỏi một mối quan hệ. Tôi vẫn chẳng tin lời nhỏ bạn thân nói, vì tôi luôn có cảm giác rằng, anh không phải người như thế. Nhưng đến cuối cùng, anh cũng quên tôi thật.

BTS Imagine Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ