Trong khu vườn đầy hoa hồng nở rộ, có một người con trai tóc cam ngồi đó, thảnh thơi uống trà. Nếu ai vô tình lạc vào trong, sẽ ngỡ như đây là khu vườn địa đàng, vì con người đó như một điểm nhấn của bức tranh, vừa tuyệt đẹp vừa cô đơn đến lạ kì.
Đã được bốn tháng kể từ ngày Chuuya dẫn thân vào con đường tội lỗi, những vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ, vết bầm tím khắp nơi làm anh không dám mặc áo tay ngắn nữa, có thể nói cơ thể của anh quấn nhiều băng gạc, ít ra cũng không giống như cái tên lúc nào cũng chọc tức anh.
Dư âm vị trà trong cổ họng của Chuuya làm anh nhớ đến mẹ, bà luôn thích uống loại trà này, mùi hương đắng ngắt nhưng vào miệng lại ngọt lịm. Giọt nước mắt lăn dài trên má, dù lau thế nào nó cũng không ngừng chảy.
------------
" Chuuya ngoan, ngủ ngon.
Khi con thức dậy, sẽ thấy mặt trời
Những tia nắng ấm vui đùa bên tai.
Mẹ sẽ làm những món con thích.
Vui đùa bên con, luôn yêu thương con.
Hai chúng ta luôn kề bên nhau."
Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc cam xõa dài, đôi đồng tử xanh dịu hiền nhìn đứa con đang ngủ trên tay, đôi môi mỏng khẽ hát lên những lời ru nhẹ nhàng, tiếng ghế lắc lư kêu lên cũng không làm phiền khoảng khắc tuyệt vời giữ hai mẹ con họ.
Khi Chuuya hoàn toàn ngủ say, bà mới đặt anh lên chiếc nôi chỉ dành riêng cho anh, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, nhưng bà không hoàn toàn đóng kín cửa lại, nếu Chuuya có òa lên khóc, bà sẽ nhanh chóng chạy tới, đưa anh trở lại giấc ngủ.
---------
" Mẹ ơi! Nhìn nè!" Chuuya bé nhỏ giơ bức tranh lên, đôi mắt long lanh nhìn người phụ nữ đang bận rộn với công việc bếp núc. Bà cảm nhận đứa con trai đang cố kéo váy bà, thu hút sự chú ý, sử dụng năng lực của mình, trộn các nguyên liệu lại với nhau, bàn tay thon dài xoa mái tóc cam của anh, mỉm cười.
" Chuuya giỏi lắm."
Anh cười, một nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ không biết đến một xã hội xấu xa, tàn độc. Chuuya chạy đi, đùa nghịch với con mèo mà anh luôn miệng kêu là Jin.
' Có lẽ mẹ không thể ở bên con nữa rồi.'
---------
Bà đã nhận ra, cơ thể của bà yếu tới mức nào, những giấc ngủ kéo dài, những trận ho ra máu, cùng với việc bà không thể nào kiểm soát được năng lực, nó quá tệ!
" Mẹ! Mẹ ổn không?!" Chuuya chạy tới, đỡ lấy cơ thể bà. Trong lòng anh luôn cảm thấy một điều gì đó bất an, không lẽ là....?
" Mẹ ổn." Bà gắng ngượng dậy, đôi môi còn sót lại một chút tơ máu.
' Hắn sắp tới rồi!'
Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên, cùng với đó là tiếng kêu của một vài người. Bà hốt hoảng nắm lấy vai Chuuya, siết chặt đến độ anh nhíu mày lại vì đau.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Soukoku][Dachuu]: Soulmate.
FanficAuthor: Kara. Edit: Dark. ------------- Anh ghét điều đó... Cái dấu ấn khó hiểu xuất hiện trên ngón tay thon dài. Làm cách nào cũng không thể biến mất.... -------------- Đây là fic đầu tay viết về Soukoku, nếu có mác lỗi sai hoặc nhân vật OOC quá đ...