Chương 1

12.3K 101 0
                                    

Tập đoàn Nguyên Tố có tổng công ty đặt tại trung tâm thành phố Đài Bắc, mà văn phòng CEO [1] chiếm hơn một nửa tầng 25, phần còn lại dành cho các phòng nhỏ.

Ba giờ chiều, một người đàn ông cao lớn đi đầu mở cửa ra khỏi phòng họp, trực tiếp đi đến cửa văn phòng CEO đối diện. Mà phía sau người đàn ông này có vô số ánh mắt theo dõi.

Có thể nói Địch Ấp Chấn là người đàn ông tối cao của tập đoàn Nguyên Tố này. Ba năm trước, khi anh đến với thân phận quản lý thì lúc này Nguyên Tố vẫn là một tập đoàn mắc nợ hỗn loạn. Sau khi anh thay đổi hẳn hoi một phen, Nguyên Tố đã thành xí nghiệp nổi danh trong giới, không chỉ có giá cổ phiếu tăng ổn định mà ngay cả tiền lãi hằng năm đều gia tăng một cách khả quan.

Thân là một nhà kinh doanh xuất sắc, gần ba mươi tuổi tác phong vững vàng mà nội liễm [2], làm việc cùng anh ai cũng bị năng lực làm việc của anh thuyết phục. Trừ này đó ra, bề ngoài Địch Ấp Chấn rất tốt lại làm cho các cô gái ở công ty coi anh là mục tiêu theo đuổi tốt nhất.

Chỉ là lúc này, nhìn anh cất từng bước lớn đi về phía phòng làm việc của mình, bộ dáng kia, khí thế kia, phong độ trầm ổn của một đại tướng kia, khiến cho một đống ánh mắt phía sau luyến tiếc rời đi, ngay cả nước miếng muốn nhỏ xuống đến đây cũng phải luyến tiếc lau đi.

Thẩm Phái Quân chính là người mê luyến nhất trong đám kia, cô bình thường đều tự biết điều chỉnh mình, chưa bao giờ thất lễ ở trước mặt Địch Ấp Chấn.

"CEO, khi nào anh muốn biên bản hội nghị?" Thẩm Phái Quân là một thư ký tài giỏi, đuổi theo đang muốn đi vào văn phòng Địch Ấp Chấn.

"Cái này không vội, cô chờ một chút mang vào sau, tôi muốn điều chỉnh một chút lịch trình trưa nay." Địch Ấp Chấn đầu cũng chưa nâng, trực tiếp hạ lệnh.

"Đúng vậy, vậy năm phút sau tôi vao." Thẩm Phái Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, thái độ thong dong thích hợp.

Ở phía sau hai người, những người mới từ phòng họp đi ra cũng không vội vã giải tán mà muốn thưởng thức tứ thế hiên ngang của CEO một chút, cho dù chỉ là nhìn bóng lưng cũng tốt.

"Các người xem, CEO hôm nay mặc áo sơmi màu lam xanh thật xứng với caravat màu xám ở trên, thật sự rất lợi hại, rất khí thế nha!" Triệu Mĩ Hoa ở phòng PR [3] nhịn không được lộ ra ánh mắt mê muội.

"Lau nước miếng rồi nhìn xem, vẫn là Thẩm thư ký cùng hắn có vẻ xứng đôi, cô như con bướm hoa hoét đứng bên cạnh CEO rất chói mắt. Từ xưa đến nay ông chủ cùng thư ký yêu nhau là chuyện bình thường, cô hiện tại đổi nghề còn có vài phần cơ hội." Phó quản lý hành chính tổng hợp bộ Lí Khởi Anh nhịn không được châm chọc.

"Ai quy định chỉ có thư ký có thể xứng ông chủ?" Triệu Mĩ Hoa không phục nói. "Nhưng là tôi trước kia nghe nói qua một tin đồn, nói là Địch CEO đã kết hôn, có thể là thật hay không?"

"Làm ơn, cái loại lời đồn này cô cũng tin? Cô có uống qua rượu mừng của hắn sao?" Lí Khởi Anh hỏi, Triệu Mĩ Hoa lắc đầu. "Vậy cô có gặp qua vợ hắn đến công ty chưa? Du lịch công ty hằng năm hắn có mang theo gia đình sao?" Liên tiếp sau mấy cái vấn đề là lắc đầu. "Vậy thì đúng rồi, tất cả chỉ là lời đồn."

Triệu Mĩ Hoa nghiêng đầu nghĩ, tuy rằng cảm thấy không có khả năng là tin đồn vô căn cứ, nhưng là không thể phản bác. "Hắn đã không kết hôn thì mọi người đều có cơ hội, vì sao tôi không được?"

Lí Khởi Anh nhìn chằm chằm cô cao thấp đánh giá một phen. "Cô cẩn thận như Thẩm thư kí sao? Cô có khí chất như Thẩm thư kí sao? Cô mỗi ngày đều ở bên người CEO sao? Tôi khuyên cô đừng nên lãng phí thời gian."

"Nào có như vậy? Nếu Thẩm thư ký đã tốt như vây, vì sao CEO đến bây giờ cũng không cùng cô ta phát sinh quan hệ ái muội?" Triệu Mĩ Hoa tuy nhìn như một con bướm, nhưng đầu óc cũng không phải là rất ngốc.

Lí Khởi Anh sửng sốt một chút. "Này...... Có thể do CEO hay chú ý đến các việc nhỏ nhặt, trầm ổn, chắc là cần thời gian nhiều một chút để lo lắng......"

"Lo lắng hai năm? Thẩm thư ký được điều lên làm bên cạnh CEO không phải hai năm sao?" Triệu Mĩ Hoa ngắm Thẩm thư ký liếc mắt một cái, hừ một tiếng, lắc lắc mông tránh ra.

Lí Khởi Anh sửng sốt một chút, cũng chạy nhanh vào thang máy rời đi.

Thẩm thư ký tốt như vậy, vì sao CEO đến giờ cũng không cùng cô phát sinh quan hệ ái muội?

Toàn thế giới, người muốn biết đáp án này nhất, hẳn là Thẩm Phái Quân.

"Địch tiên sinh, xin hỏi một chút hành trình trưa nay có chỗ nào cần điều chỉnh?" Thẩm Phái Quân cầm tập đi vào văn phòng CEO, nhìn chằm chằm người đàn ông thậm chí không thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Theo góc độ này xem Địch Ấp Chấn, chỉ nhìn được tóc anh rất dày, còn có cái mũi anh tuấn, nhưng cô vẫn nhịn không được nhìn rất lâu.

"Tôi buổi chiều còn có cuộc hẹn nào?" Địch Ấp Chấn một bên gõ máy tính bàn phím, một bên còn nhìn xuống đồng hồ ở tay xem thời gian.

"Bốn giờ rưỡi chiều, cùng Kha tiên sinh ở HongKong có cuộc gặp qua mạng, sau đó không còn gì cả." Thẩm Phái Quân một bên báo cáo, một bên đoán CEO có thể hay không xoá bỏ này hành trình.

Kha tiên sinh ở HongKong có một kế hoạch hợp tác, gần đây CEO thường cùng hắn thảo luận hội nghị, đều không phải là hội nghị chính thức nên muốn hủy bỏ cũng không phải là không thể.

"Giúp tôi gọi cuộc điện thoại hủy bỏ nó, đổi lại 10 giờ sáng mai." Địch Ấp Chấn không chút do dự nói.

Hủy bỏ?

Thẩm Phái Quân nhịn không được kinh ngạc nhìn ông chủ của mình. Địch tiên sinh rốt cuộc muốn đi đâu? Vẫn là có cái gì mới, quan trọng hơn cả cuộc hẹn này.

"Địch tiên sinh, ngày mai buổi sáng 10 giờ rưỡi còn có hội nghị chủ quản, thời gian như vậy chỉ sợ bị xung đột. Mà nếu đem thời gian đẩy sớm, chỉ sợ Địch tiên sinh sẽ vất vả, đến văn phòng sớm một chút."

"Đến văn phòng sớm một chút......" Ngón tay thon dài Địch Ấp Chân gõ trên bàn. "9 giờ rưỡi tốt lắm, chat webcam hội nghị sửa đến 9 giờ rưỡi."

"Như vậy Địch tiên sinh hôm nay muốn đổi hành trình như thế nào? Cần tôi hỗ trợ sao?" Kỳ thực Thẩm Phái Quân có vẻ muốn biết, hắn vì sao phải cải biến hành trình, cô liền biết việc này quan trọng không kém gì hội nghị hay dự án cần bàn bạc.

"Không cần, tôi có chút việc riêng cần xử lý. Cô hôm nay có thể đúng giờ tan tầm, tôi hôm nay cũng sẽ không đến văn phòng." Hắn vừa nói xong lập tức đứng dậy, đem máy tính xách tay trên bàn thu cất vào, dường như thực sự không thấy cô tồn tại mà tự mình xử lý mọi việc.

Thẩm Phái Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó mới cúi chào rồi ra ngoài.

Có lẽ nên cảm ơn CEO đã không thấy được sự thất lễ nho nhỏ của mình, nhưng nghĩ đến trong mắt Địch tiên chỉ xem quan hệ với cô chỉ đơn thuần là quan hệ công việc, cô liền có cảm giác thương tâm mất mát.

Mà Địch Ấp Chấn căn bản không thấy được ánh mất thất lạc của cô, nhanh chóng thu thập mọi thứ, cầm chìa khóa xe bước đi.

Không đến 10 phút, một chiếc xe màu thâm lam liền rời khỏi Nguyên Tố hướng sân bay Đào Viên đi đến. Mà trên đường, anh còn dừng lại mua chén nho dữu trà xanh, mới tiếp tục ra đi.

Không đến một giờ, anh thuận lợi đến đại sảnh nhập cảnh của sân bay.

Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra, trong đầu đã có những rung động bất đồng. Đó là một cảm giác chờ mong. Cho dù đã tới đón vô số lần, nhưng khát vọng được nhìn thấy cô chưa từng suy giảm.

Lần này thậm chí càng mãnh liệt.

Anh nghĩ đến biện pháp đem cô giữ bên người nhiều một chút, bằng không sao chịu nổi những ngày cách xa quá đáng thế này? Tuy rằng anh chưa bao giờ từng đem sự nhung nhớ dày vò này nói ra miệng, nhưng là trong tâm tư anh không thể nào phủ nhận.

Cảm giác như là đợi trăm ngàn năm, thân ảnh quen thuộc kia mới đi ra.

Cô vẫn như cũ đầu búi tóc dài, trang phục thẳng tắp. Trên người áo sơmi cùng quần bò đều là quần áo cũ, nhưng mặc trên người cô lại có cảm giác đặc thù, chính là hương vị đặc sắc của riêng cô.

Cô một bên nói chuyện với người bên cạnh, một bên bắt tay làm tăng mạnh ngữ khí. Ngay cả bộ dạng nói chuyện tùy tiện nửa điểm cũng không thay đổi. Địch Ấp Chấn không tự giác cười một chút, hoàn toàn làm mềm đi những đường trên khuôn mặt cứng ngắc của anh.

"Cậu làm gì mà thập thò a? Tôi đã nói muốn đi ra thì cứ tự nhiên mà đi, cậu xem đi, là khuôn mặt chột dạ a." Phương Đề Lê nhịn không được đối đoàn viên bên cạnh lải nhải, tuy rằng bản thân là người dẫn đầu, mang đoàn viên về sân bay là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô nếu giúp được thì sẽ giúp hết mình.

"A tôi sợ có người phát hiện mang theo nhiều bình rượu ngon a......" Đoàn viên kia giải thích, vừa nhấc đầu liền phát hiện có người nhìn thẳng chằm chằm Phương Đề Lê, khóe miệng còn hàm chứa cười. "Đại Phương, người đàn ông kia biết cậu phải không? Tới đón cơ, bạn trai nha?" Nói xong còn ái muội đẩy đẩy bên người Phương Đề Lê.

"Tôi lại không gọi người tới đón cơ......" Phương Đề Lê mới nói xong, trong óc lập tức liền hiện lên một thân ảnh cao lớn. Được rồi, quả thật có người thực yêu tới đón cơ. "Địch Ấp Chấn, không phải đã nói với anh em sẽ tự về thẳng nhà sao?"

Nhìn đến Phương Đề Lê miệng mặc dù oán giận, đáy mắt lại mỉm cười, đoàn viên lại đẩy đẩy cô. "Giới thiệu một chút bạn trai cậu đi, nhanh chút."

Ánh mắt Phương Đề Lê tiếp xúc đôi mắt mỉm cười kia của Địch Ấp Chấn, mặt còn hơi hơi đỏ. "Không phải bạn trai! Thực sự không phải......"

Chỉ thấy Địch Ấp Chấn hạ mày rậm, đi tới tiếp nhận xe đẩy của cô, sau đó một tay ôm cô vào bên người. Động tác này mang ý vị chiếm hữu cực kỳ, khiến cho sự phủ nhận của cô trở nên vô nghĩa.

Lúc này nàng lần này mang đoàn viên có mấy cái gặp được, còn ủng lại đây vô giúp vui. Mọi người thật đúng là ồn ào lên, cứng rắn muốn nàng giới thiệu này lặng yên ít lời nam nhân.

"Ai nha, anh thật đáng ghét." Phương Đề Lê hãy còn mỉm cười với Địch Ấp Chấn. "Anh thực sự không phải bạn trai, anh ta là......"

"Là cái gì? Người theo đuổi? Hay là tình nhân?" Mọi người ồn ào.

Phương Đề Lê trợn mắt mãnh liệt. "Phải, anh ta là mãnh nam của tôi, ghen tị sao?"

Không nghĩ tới mọi người cư nhiên cười ha ha lên.

"Mãnh nam, mãnh nam, mãnh nam......" Mọi người cư nhiên vỗ tay, bắt đầu thét to đứng lên.

Phương Đề Lê chạy nhanh lại vung tay. "Câm miệng, chờ một chút bị cảnh sát đuổi ra. Anh ta là lão công của tôi!"

Lão công?!

Đáp án này khiến mọi người đều ngây dại.

Phương Đề Lê thừa cơ chạy nhanh đến kéo Địch Ấp Chấn ra bên ngoài. Trời ạ, thật sự rất mất mặt, cô thường xuyên ra vào sân bay quốc tế, vạn nhất bị nhận ra, kia thật là...

Đến bãi đỗ xe, cô đem hành lý quăng cho mãnh nam...... Không, là lão công xử lý, sau đó đỏ mặt trốn vào xe Địch Ấp Chấn.

Địch Ấp Chấn ung dung sắp xếp hành lý, sau đó ngồi vào chỗ tay lái, không vội khởi động xe mà xoay người về phía cô, ánh mắt sáng quắc."Anh thế nào còn không lái xe?" Phương Đề Lê mới vừa nhấc đầu, mặt lập tức đỏ. "Anh thật đáng ghét. Không phải nói bề bộn nhiều việc sao? Không phải nói với anh em sẽ đón xe bus về nhà sao? Làm chi lại đi một chuyến?" Miệng oán giận, nhưng đáy lòng cô lại cảm thấy cao hứng. Kỳ thực khoảnh khắc vừa mới nhìn thấy anh, cô thật muốn thẳng tiến vào trong lòng anh, hảo hảo ôm anh một cái.

Cô cực kì nhớ anh. Nhưng là cô vĩnh viễn sẽ không thừa nhận.

Chính là lúc này đây, khi anh đang ở trước mặt, lại dùng ánh mắt nóng cháy như vậy nhìn cô, dùng sự nhớ nhung tha thiết như vậy nhìn cô, cô ngay cả cử động cũng quên đi, miệng không thể nói chuyện.

Bàn tay to của Địch Ấp Chấn xuyên qua tóc cô, chế trụ cái ót của cô, đem cô kéo lại gần. Môi của anh ở trên môi của cô vừa mở ra, liền hôn thật sâu.

"Địch......" Cô chỉ có thể phun ra một chữ như vậy.

Từng tế bào của cô đều nhớ lại những cái ôm vui vẻ của anh, nhớ lại khoái cảm của những nụ hôn. Cô dù bình thường có ý chí kiên định, chỉ cần anh vừa hôn cô, rất nhiều chuyện cô sẽ quên sạch sẽ. Cô thấy ghét bản thân mình một chút, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết vấn đề này.

Lúc hơi thở quen thuộc của anh quay xung quanh cô, làm cô trong mỗi lúc hô hấp đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, trong lòng cô nhịn không được thở dài. Loại cảm giác chết tiệc này thật làm cho người ta nhung nhớ!

Phương Đề Lê chỉ cảm thấy xung quanh dễ chịu, thân thể ấm vù vù, sau đó cả người không có gì khí lực, thẳng đến anh buông cô ra, cô vẫn là gương mặt xuất thần hư không.

Buông cô ra, để cô dựa trở về ghế ngồi, Địch Ấp Chấn khóe miệng nhịn không được lại cười. Mắt của anh chỉ lướt qua khuôn mặt cô, nhìn đến trên mặt cô có chút mệt mỏi liền trở về chuẩn bị lái xe.

"Em muốn uốn cái gì đó không?" anh nói xong đem xe khởi động vững vàng lái đi.

Phương Đề Lê thế này mới tỉnh lại, nhìn chằm chằm chén đồ uống trên xe. "Nho dữu trà xanh? Anh làm sao biết em muốn uống loại này?"

"Anh biết trước." Anh đắc ý mà thần bí nói.

Phương Đề Lê nâng đồ uống, vui vẻ uống vài ngụm. "Uống thật ngon nha, thực lạnh lẽo, thật là thoải mái. Châu Âu chính là không có loại này, thực hoài niệm."

Rời đi Đài Loan hơn mười ngày, cô thật đúng là rất nhớ đồ ăn Đài Loan. Có thưa khi ở Đài Loan không đặc biệt yêu thích lắm, nhưng khi ở nước ngoài lại muốn ăn đến phát điên. Vào thời điểm này, cô sẽ nhắn tin đến nháo anh, bất quá thói quen này cô đã cố gắng sửa đổi, không biết anh vì sao lại đoán được.

"Mệt thì ngủ chút đi, em ở trên máy bay vẫn không ngủ được?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Phương Đề Lê đi máy bay đường dài thì không thể ngủ, chuyện này anh có biết. Cô lại thường đi Châu Âu, một chuyến bay hơn mười giờ, chỉ cần nghĩ tới việc này, cho dù thế nào anh cũng tới đón cô.

Có đôi khi nữ nhân này chính là quá cậy mạnh, cho dù mệt chết, cô cũng sẽ không cầu cứu.

"Đúng vậy, có mấy đứa trẻ ầm ĩ không ngủ được......" Cô vừa nói xong mà bắt đầu ngáp, trầm tĩnh lại, mí mắt đều bắt đầu rơi xuống.

"Không có đứa trẻ em cũng không ngủ được trừ khi là nằm xuống." Anh nhàn nhạt bổ sung, cũng không dự tính cùng cô nói chuyện, bởi vì cô đang ngủ.

Nhìn cô khi ngủ hoàn toàn thả lỏng gương mặt, anh chuyên tâm lái xe, nhưng ôn nhu ở khóe miệng thật lâu không tiêu tan.

***

Mười một giờ bốn mươi sáng, Nguyên Tố đang mở cuộc hội nghị các quản lý. Địch Ấp Chấn ngồi ở vị trí chủ tích mang trên mặt đôi kính đầy khí chất, ánh mắt nhìn chằm chằmdòng số trên màn hình, một bên còn không quên gõ máy tính làm vị quản lý đang báo cáo trở nên thật khẩn trương.

Hội nghị chủ quản cũng là hội nghị báo cáo thành tích, nếu trong tháng không đạt được mục tiêu, Địch Ấp Chấn sẽ không đề cao thanh âm mắng chửi người, chỉ trầm thấp hỏi một câu "Vì sao", còn có "Khi nào thì có thể đuổi kịp tiến độ". Nhưng áp lực vô hình này luôn làm cho các chủ quản đổ mồ hôi lạnh.

Về phần nữ các nhân viên cũng nhân cơ hội này gây với ấn tượng với Địch Ấp Chấn. Nha, CEO đeo mắt kính trong thật nhã nhặn, rất có khí chất a.

"...... Cho nên tháng này đạt được tiến độ 100%." Trên đài chủ quản rất cẩn thận báo cáo.

Điện thoại Địch Ấp Chấn trên bàn sáng ngời, biểu cảm chuyên chú của anh thay đổi, cầm lấy điện thoại nhìn tin nhắn, cư nhiên lại nhắn tin trả lời, điều này làm cho các nữ chủ quản luôn quan sát anh rất tò mò. CEO khi họp rất ít khi dùng di động, hôm nay lại để điện thoại trên bàn, rõ ràng là đang chờ điện thoại?

Rốt cuộc là ai vậy?

Nhóm nữ chủ quản trao đổi ánh mắt với nhau, thậm chí nhờ một người ngồi gần anh lén lút xem một chút, người được nhờ tò mò nhưng không dám lén nhìn tin nhắn của anh.

"Còn có ai chưa báo cáo?" Địch Ấp Chấn cao giọng hỏi.

"Là tôi, phòng PR còn chưa có báo cáo." Triệu Mĩ Hoa thanh âm rất ôn nhu, từ ngữ rõ ràng, ngay cả trang điểm hôm nay cũng ít hơn ngày thường rất nhiều.

"Cho cô 5 phút." Địch Ấp Chấn đơn giản tung ra yêu cầu.

"5 phút? Nhưng là tôi, tôi......" Báo cáo này chuẩn bị rất dài a! Triệu Mĩ Hoa trang điểm xinh đẹp lông mày lúc này bắt đầu có chút nhăn lại. Nhưng thủ trưởng không có ý định thu lại mệnh lệnh ban đầu nên đành phải kiên trì lên đài, báo cáo một cách đơn giản, cố gắng hoàn thành trong 5 phút.

Cũng may báo cáo là do chính mình làm không phải nhờ cấp dưới, Triệu Mĩ Hoa rốt cục hoàn thành báo cáo ở phút thứ sáu.

Địch Ấp Chấn dẫn đầu đi ra phòng họp, trực tiếp ấn thang máy dự tính trở lại lầu 25.

Thẩm Phái Quân ôm máy tính đuổi theo, thiếu chút không vào kịp thang máy. Gần đây cô cảm thấy CEO hành vi có chút bất thường, đôi khi cô không kịp phản ứng. Như là hiện tại, CEO đi nhanh như vậy, thiếu chút nữa là không đuổi kịp.

"Thẩm thư ký ở đây thật vừa khéo." Địch Ấp Chấn ấn thang máy đi xuống, chỉ quay đầu nhìn cô một cái. "Tôi buổi chiều có thể sẽ trễ một chút, nếu có lịch trình gì thì hoãn lại giùm tôi, công văn khẩn cấp cứ để trên bàn."

"Địch tiên sinh muốn đi ra ngoài cơm trưa sao? Cần tôi hỗ trợ đặt bàn không?" Kỳ quái, hôm nay không có hẹn ăn cơm với khách hay chủ quản công ty a! Thẩm Phái Quân có chút không hiểu.

"Không cần, cám ơn." Địch Ấp Chấn chỉ nói một câu như vậy liền đi vào văn phòng.

Không đến ba mươi giây, Thẩm Phái Quân còn không kịp ngồi vào vị trí liền thấy Địch Ấp Chấn đi ra, trực tiếp đến thang máy.

Địch Ấp Chấn vừa đi vừa nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, hội nghị chủ quản tiến hành lâu hơn so với dự định của anh. Hôm nay buổi sáng thật đúng là bận rộn, bởi vì ngày hôm qua đem cuộc họp qua webcam với đối tác Hongkong dời đến sáng nay cho nên toàn bộ buổi sáng rất bận rộn. Có thể nói từ khi anh tiến vào công thì bắt đầu làm việc không ngơi nghỉ.

Mười lăm phút sau, anh bước nhà hàng của khách sạn năm sao Zehder. Đảo mắt tìm một chút liền nhắm thẳng một bàn đi tới.

"Đi châu Âu hơn mười ngày, còn muốn ăn cơm Tây?" Địch Ấp Chấn ngồi xuống đối diện Phương Đề Lê.

"Anh đã tới!" Phương Đề Lê từ thực đơn ngẩng đầu lên. "Em đi Châu Âu lần này ăn đã ăn một bữa mỳ ý siêu cấp khó ăn, quyết định đến đây ăn ngon để rửa sạch trí nhớ, nếu không về sau em sẽ không dám ăn mì Ý nữa. Khi nãy nhắn tin không làm phiền đến anh chứ? Em sợ anh đang họp nên không dám gọi điện."

Phương Đề Lê tuy rằng không phải người vợ dịu dàng biết chăm sóc nhưng về điểm ấy thì cô biết. Cô biết anh bề bộn nhiều việc, không ngừng tham gia các cuộc họp nên không muốn gọi điện quấy rầy công việc của anh. Chính vì điều này, dù kết hôn đã nửa năm nay, cô cũng chưa từng ghé qua công ty của anh.

Đêm qua cô nhớ mình nằm coi tivi đến khuya tại phòng khách, ngủ quên lúc nào không hay, nhưng sáng nay khi tỉnh lại thấy mình ở trên giường, anh chỉ lưu lại tờ giấy muốn cô đến tìm anh ăn cơm.

"Em muốn gọi lúc nào thì gọi, anh để chế độ im lặng nên không có gì phiền phức." Anh nhàn nhạt nói, không có biểu lộ ra sự quan tâm trong lòng. Kỳ thực khi anh nhận được tin nhắn của cô, liền hi vọng hội nghị có thể nhanh chút kết thúc, mong chóng đến đây gặp cô.

Nói đến thật buồn cười, một người đàn ông chỉ vì muốn có nhiều thời gian một chút ở cùng vợ lại vội vàng như vậy. Mà anh thấy đây là một người vợ vô cùng vô tâm, một chút cũng không cảm nhận được tâm ý cũng như ánh mắt nhiệt tình của anh.

Hai người gọi cơm, cơm cũng rất nhanh được mang lên.

Phương Đề Lê ăn rất chuyên tâm, đến nỗi khóe miệng cô đều dính bơ. "Vẫn là mì ở đây ngon, rất thích hợp khẩu vị của em. Thực sự ăn rất ngon nha!"

"Ăn ngon như vậy sao? Ăn đến miệng dính toàn là tương." Ánh mắt anh nhìn cô có chút nóng rực.

Phương Đề Lê nhìn thấy ngọn lửa trong mắt anh, có chút ngại ngùng giật mình, bất giác vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng.

"Còn có." Anh vươn tay đi, ở khóe miệng cô nhẹ nhàng lau một chút, đầu ngón tay lưu lại trên môi cô.

Nhưng động tác tiếp theo của anh mới thật kích thích, anh thu tay bỏ vào miệng mình liếm, ánh mắt lại cố ý nhìn chằmchằm cô.

Phương Đề Lê ngượng ngùng một phen, cầm khăn ăn lau lung tung, sợ anh lại làm ra động tác khoa trương như vậy. Người đàn ông này làm sao vây? Trước kia không phải rất bình thường sao? Hiện tại sao lại như thế, giống như nghĩ làm ra chuyện gì đó ác liệt với cô.

"Ăn no chưa?" Âm thanh của anh vẫn trầm ổn như cũ, không có chút sự khác thường, duy chỉ có là ánh mắt nhìn cô là thay đổi.

Vì vậy cô không bao giờ cùng anh nhìn trực tiếp, cho rằng như thế sẽ không có việc gì.

"No rồi a......" Cô dường như không có việc gì nói. "Anh khi nào phải trở về công ty?"

"Chúng ta đi thôi!" Anh đứng dạy một tay cầm hóa đơn, một tay nắm tay cô.

"Đi nơi nào? Chúng ta còn có món điểm tâm ngọt cùng đồ uống......" Cô không thể không ngẩng đầu, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt không hề che giấu lửa dục vọng của anh, cô liền hối hận.

Anh làm cô cả người bắt đầu nóng lên.

Tốt xấu gì cũng cho cô uống một ly nước chứ?

Phương Đề Lê bị kéo đi, ý niệm cuối cùng trong đầu, kế tiếp cô liền...... Trí nhớ hữu hạn, trí nhớ mơ hồ.

Mật Thê- Trạm ThanhWhere stories live. Discover now