Chương 1: Nữ phụ tổng tài?

2 0 0
                                    

Tôi, xuyên rồi.

Có đâu ai ngờ một ngày tình cờ như giấc mơ, tôi mở mắt ra và bằng cách nào đó cái trần nhà bằng la phong cũ kĩ đã bám mạng nhện xám xịt ở nhà tôi lại đùng một phát biến thành đèn trần xa hoa và trần nhà bằng thạch cao cao cấp với đủ thứ hình thù uốn lượn bay bổng đến cái độ mà tôi có thể vì cái mùi tiền phát ra từ căn phòng này làm cho chết vì ngạt thở.

Nhưng mà, tạm thời gác chuyện đó qua một bên đi, với đồng lương còn mém chút không đủ để trang trải của cuộc sống sinh viên nghèo khổ của tôi thì không đời nào tôi có đủ tiền để ở trong căn phòng tỏa ra mùi tư sản thế này, nên là, hoặc là tôi đang mơ ngủ, hoặc là tôi đang ảo tưởng, nhưng vẫn còn một khả năng nữa, tôi xuyên không rồi. Ngủ một phát thăng thiên rồi xuyên luôn, nghe ảo ma lắm nhưng có khả năng đấy. Nghĩ nghĩ một hồi, tôi quyết định thử mò mẫm xung quanh, tìm xem có thứ gì hữu ích có thể khẳng định nơi tôi đang ở là đâu không, kết quả là tìm được một chiếc thẻ căn cước từ trong balo học sinh, trên thẻ ghi rõ một cái tên trông không thể củ chuối hơn "Thu Tiểu Bạch", chắc thứ duy nhất không nhìn phát biết liền có mỗi cái họ Thu này thôi đúng không?

Có ai có thể nào đến đây và đánh ngất tôi lần nữa không nhỉ? Ôi chu ca mạ ơi, tại sao lại là "tiểu bạch" tiểu bạch cái gì mà tiểu bạch, tôi đau khổ khóc ròng đập thẳng đầu vào tường.

Tại sao phải là cái tên này, mẹ nó tại sao lại là quả truyện dài sáu ngàn chương dài hơn cả Vạn Lý Trường Thành, đến cả cô dâu tám tuổi còn phải gọi nó một tiếng bố, tại sao xuyên vào đâu không xuyên lại xuyên phải thể loại cẩu huyết sảng văn vạn nhân mê thế hả trời ơi!

Tôi vuốt mặt một lần, rồi thêm một lần, tự hỏi bây giờ viết di chúc chắc chưa muộn đâu ha, sau khi tôi chết hay chôn tôi với một núi vàng, đừng chôn tôi với cây đàn như Lorca là được, người không có tí tế bào nghệ thuật nào như tôi rất chê nha.

Mặc niệm cho số phận bi đát sắp tới, tôi lại lần nữa nhòm cái thẻ căn cước bằng nửa con mắt. Thôi được rồi, dù gì cũng vì quả tên củ chuối này mà tôi định hình được mình đang ở đâu, xem như cũng được tính là thu hoạch.

Tôi thở dài một hơi, tiến về phía bàn trang điểm muốn xem xem diện mạo của Tiểu Bạch có thật sự là đáng yêu như truyện viết không.

Da trắng búng ra sữa, một cặp mắt thỏ ngọc to tròn, và đặc biệt má - bánh - bao!

Trời má, tự nhào nặn má mình trông hơi điên thật nhưng nó sướng! Nhưng mà nhào ít thôi, nhào nhiều quá mất form thì chết dở.

Cuối cùng cũng phải buông tha cho cặp má bánh bao của chính mình, tôi lắc não cố nhớ lại tình tiết truyện để đối chiếu với mốc thời gian hiện tại. Năm 2017, hình như là lúc nữ chính lần đầu tiên trải qua cú sốc đầu đời vì bị nam thần từ chối, từ đó đi trên con đường thu thập trái tim đàn ông nhỉ?

Nhưng mà, nhớ không nhầm thì tác giả đã spoil rằng nam thần từ chối nữ chính hình như là...nữ phụ tổng tài - Cổ Nam Kiều ở chương bốn ngàn mấy mới xuất hiện?

...

Từ từ, nếu đúng là như vậy thật, vậy chỉ cần Cổ Nam Kiều không từ chối nữ chính thì sẽ không có sáu ngàn chương truyện sau này đúng không? Cũng không có bất kì nữ phụ nào phải đau lòng vì mất người thương đúng không? Thu Tiểu Bạch cũng sẽ không bị người ta thả chậu cây trúng đầu quy tiên đúng không?

[Bách Hợp] 101 Cách Đẩy Ngã Nữ Phụ - AyaAriesWhere stories live. Discover now