Lời dẫn

299 16 4
                                    

Ở một ngọn núi cao chọc trời, xanh mướt đượm mây. Người ta gọi nó là Thiên Sự Sơn. Bởi tại nơi này từng xảy ra hai trận kinh thiên động địa của thiên giới.

Năm trăm năm trước, từ đỉnh núi lao ra năm con rồng Ngũ Hành. Đánh nhau khiến đất trời rung chuyển, thiên tai tử vận, dân chúng lầm than.

Năm trăm năm sau, từ đỉnh núi sấm giáng đùng đùng, mưa sa bão táp, đá lở san bằng dặm trường đồng bằng.

Từ đấy về sau cũng không còn chấn động nữa, nhưng vẫn khiến nhân gian hãi hùng không thôi. Hoàng đế mỗi tháng đều đặn cử hành lễ hiến tế Sơn Thần cầu bình an, từ đó hình thành tục lệ.

Dân gian bình an là thế, vẫn có kẻ phải hứng chịu di chứng của hai sự kiện đó mà ai nào hay. Một là đôi tình lữ vướng phải lời nguyện, một là đôi tình lữ có kẻ đơn phương kẻ tương tư.

Một cặp không ở cạnh nhau mà luôn nhớ về nhau. Một cặp ở cạnh nhau mà tâm nhìn về nơi khác.

Kể ra cũng đáng thương.

---------

Ở ngọn núi cao nhất nhân gian ngày ấy, có một con linh thú duy nhất sinh sống. Nhiệm vụ của nó là Sơn Thần trấn giữ ngọn núi, cách biệt với phàm tử bên ngoài.

Nhưng một hôm, bầu trời xám xịt mây mù, sấm chớp kéo theo bão táp, núi rung chuyển dữ dội như muốn sập. Sơn Thần từ hang động gấp rút chạy ra xem, nhìn lên chín tầng mấy thấy được sự nổi giận của Đại Đế. Mà dường như nguyên nhân khiến Đại Đế tức giận lại đang ở trên núi của nó, từ đỉnh núi chảy ra dung nham loang lổ, đá lăn xuống ngày một to san bằng đường đi.

Sơn Thần hơi thất thần, bỗng nghe thấy một tiếng rống thê lương phía trên cao. Nó chạy vội đến chỗ đó.

Một nam tử trẻ trung xinh đẹp, toàn thân tiên khí bị trùm khuất bởi huyết nhục. Hắn ôm trong lòng một nữ nhân, không thể thấy rõ hình dạng của nàng. Dường như làn da của nàng làm bằng máu và thịt, không, nhìn nàng giống như không có da vậy. Cơ thịt và xương trắng tắm trong máu trồi ra ngoài, những mảnh da còn đượm hồng rách toạc khắp nơi. Nửa thân dưới của nàng mất khuất dưới tảng đá to.

Nam tử ôm vùi mặt nàng trong lòng ngực. Nó có thể thấy những ngón tay cuộn trong tóc nữ nhân đang kịch liệt run rẩy. Rồi khuôn mặt tái xanh trong tuyệt vọng, qua một khoảng thời gian không dài, dần dần bình tĩnh lại. Bình tĩnh đến lặng. Lặng đến sợ.

Mọi thứ như đình trệ xung quanh. Sơn Thần cảm thấy nó và những thứ đang hiện diễn nơi này cùng hai người kia là hoàn toàn tách biệt.

Nam tử có mái tóc màu lam nhạt, lông mi dài màu ngọc bích rũ xuống che đi đôi ngươi lưu ly. Khuôn mặt trắng như mây nhơ nhớp máu. Hắn hơi cúi đầu, hôn một cái lên trán nữ nhân, rồi lại nhìn xa xăm.

"Oa, hoàng hôn đẹp quá. Hân tỷ đến chơi với ta đi. "

Giọng nói trong veo như giọt nước.

"Gâu !!!!!! "

Sơn Thần dùng tất lực bình sinh chạy nhanh đến bên nam tử ấy, hàm răng nhỏ bé của nó gặm lấy tà áo nam nhân, kỳ diệu kéo hắn rời khỏi nơi đó.

[Đam mỹ - Ngôn tình hệ liệt] Bi ái - DorN001Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ