Buổi sáng anh dậy sớm rồi chuẩn bị đồ ăn cho Thất Thất đi học, xong xuôi anh lại trở về căn nhà. Hôm nay anh xin nghỉ một buổi để ở nhà xem cậu, cậu ngủ từ hôm qua đến giờ vẫn không có tỉnh lại. Anh đã sử dụng hết mọi biện pháp giúp cậu lấy lại nhiệt độ cơ thể cùng giữ ấm cho cậu nhưng sao cậu lại cứ ngủ mê mệt như thế. Lo lắng, anh thay đồ cho cậu rồi bồng cậu ra xe để đưa đến bệnh viện.
Sau khi khám xong thì bác sĩ nghiêm mặt nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, ôn tồn nói
- Anh tại sao không quan tâm cậu ấy mà để cậu ấy suy nhược đến mức độ này. Thiếu nước, cơ thể quá mệt mỏi, stress nên dẫn đến suy nhược nặng. Ngoài ra cơ thể còn để nhiễm lạnh nên có đôi chút ảnh hưởng đến phổi, nhưng anh yên tâm, nếu chăm sóc đúng cách và bồi bổ lại cho cậu ấy, giúp cậu ấy giảm stress thì nhanh chóng bình thường trở lại thôi.
- Cám ơn bác sĩ... Nhưng sao cậu ấy cứ mê man từ hôm qua đến giờ thế hả bác sĩ?
- Không sao, cậu ấy chỉ thiếu ngủ thôi. Truyền xong bịch nước này thì được xuất viện nhé!
- Vâng, cám ơn bác sĩ.
. . .
Cảm giác đau nhói ở cánh tay khiến cậu khó chịu mở mắt, cơ mà mí mắt quá nặng nề không muốn mở, khó khăn lắm cậu mới có thể cử động được cái mí mắt mệt mỏi của mình. Chớp chớp mấy cái làm quen với ánh sáng, cậu nhíu mày nuốt khan, cổ họng đau quá, ở cánh tay cũng đau, lại còn khó thở nữa. Cự quậy một lúc mà không thể nào nhúc nhích nổi.
Nhìn chung quanh cậu liền nổi lên một tầng hoang mang, cậu không biết ở đây là ở đâu hết. Vừa lúc tính đứng lên thì Tể Phạm vừa từ bên ngoài bước vào, tay cầm theo hộp cháo mới mua. Thấy cậu tỉnh thì anh chạy nhanh đến bên mép giường, sốt sắng hỏi:
- Em tỉnh rồi, có thấy đau chỗ nào nữa không?
- N...nước... - giọng cậu khàn đi thấy rõ, khó khăn lên tiếng
- Được được, anh đi lấy nước cho em
Anh chạy đến bên cái balo của mình mà lôi ra cái ấm nước giữ nhiệt mini của mình ra mà rót cho cậu ly nước. Bồi cậu uống xong thì anh sốt sắng hỏi
- Em sao rồi? Có đỡ đau hay không? Anh gọi bác sĩ nhé!
- Không cần – cậu cứng rắn từ chối cái đụng chạm của anh rồi tự nằm xuống nặng nhọc mà kéo mền chùm qua đầu
Gặp phải biểu tình kì lạ của cậu khiến anh thực hụt hẫng, anh không biết phải nên làm sao cho tốt. Đánh tiếng thở dài rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng trả lại không gian cho cậu, anh biết những lúc này cậu chỉ muốn ở một mình.
Cậu nằm một mình trong mền mà khóc vì lúc thấy anh không hiểu sao nỗi tủi hờn nó dâng lên khiến cậu cảm thấy mềm nhũn cả người và nước mắt thì cứ thi nhau tuôn không ngừng. Còn anh thẫn thờ ngồi ở hàng ghế dọc hành lang mà chống hai tay lên ôm lấy đầu mà không thể nghĩ được gì.
. . .
Cậu nằm viện được 1 ngày rồi nhưng tình hình giữa anh và cậu không hề có dấu hiệu được hàn gắn, khi mà anh cố gắng tiếp cận cậu thì cậu lại dùng cách nào đó mà từ chối anh. Tể Phạm không thể hiểu được tại sao cậu lại có thể trẻ con cố chấp đến như thế, anh cũng đang dần đánh mất bình tĩnh của mình và không nói gì với cậu nữa.
YOU ARE READING
[Wri-fic][Short-fic][2Jae] BITTERSWEET (HOÀN)
FanfictionAuthor: Tiểu Mọt Pairing: 2Jae (JB & Young Jae) Category: HE. Discamery: Ngoài đời họ không thuộc về tôi nhưng trong đây họ thuộc về tôi.