chương 28

2.5K 93 2
                                    

Trình Gia Nhạc nhìn anh ta, nhìn đôi mắt nghiêm khắc hừng hực lửa thiêu đốt của anh ta. Cậu không thể ngờ, lại có một người cố chấp thế này, vì cái gì Triệu Tĩnh Vũ lại hoàn toàn không quan tâm, Triệu Tĩnh Vũ rốt cuộc không có trái tim hay là không có cảm xúc?

Cậu lắc đầu, chậm rãi nói: "Chuyện anh nói, tôi đến giờ chưa từng nghĩ tới."

"Ý cậu là gì? Đùa tôi sao? Cậu cầm tiền rồi lên giường, bây giờ còn mang thai con anh ta, cậu dám nói cậu một chút cũng không muốn?"

Những lời này của Tô Văn Huy như sấm động trời quang, làm Trình Gia Nhạc bừng tỉnh khỏi chốn u mê. Đúng rồi, chưa từng muốn sao? Chẳng lẽ mày chưa từng muốn sao? Từ nhỏ đến lớn đều sống bần cùng tự ti, nay dung nhập lối sống cao sang, mày chưa từng có vọng tưởng cuộc sống này kéo dài mãi mãi hay sao, thậm chí... vòng tay của Triệu Tĩnh Vũ cũng đã trở nên khó rời xa phải không?

Nhận định đột ngột này làm cho cậu thiếu chút nữa ngã xuống đất, cậu lấy tay vịn tường, thở cũng nhanh hơn. Ngay lúc cậu đang chán ghét cùng khinh bỉ loại ước muốn hão huyền của mình, Tô Văn Huy đột nhiên kéo áo cậu, nhấc cả người cậu lên.

"Cậu rốt cuộc có thứ gì? Tĩnh Vũ ngay cả con cái cũng phải do cậu sinh là sao?"

Trình Gia Nhạc khó thở, miễn cưỡng cười khổ: "Anh ta chính là không thích đàn bà, vừa vặn cha anh ta bắt kết hôn, tôi lại có thể..."

"Cậu câm cho tôi!"

Bốp một tiếng, trên mặt Trình Gia Nhạc in dấu tay hồng rực. Cậu ôm mặt nóng rát, làm bộ không sao nhìn Tô Văn Huy, nói: "Đây đều là sự thật..."

"Cậu..."

Tô Văn Huy còn muốn nói nữa, nhưng tiếng mở cửa vọng đến, giọng Triệu Tĩnh Vũ vang lên trong phòng khách: "Cậu làm cái gì thế?"

Tay Tô Văn Huy run lên, góc áo đang nắm tuột ra. Trình Gia Nhạc lảo đảo, ngã xuống sàn.

Bụng hơi đau. Gia Nhạc ngơ ngác nhìn, nhưng kiểu gì cũng phải đứng lên, cậu cố gắng trụ người dậy, cố tình lờ đi cơn đau.

Triệu Tĩnh Vũ chạy nhanh lại, tát mạnh vào mặt Tô Văn Huy.

"Đưa chìa khoá đây." Anh ta lạnh lùng nói.

Tô Văn Huy sửng sốt vài giây, rồi chợt nước mắt chảy ra.

"Anh vì cái gì đánh tôi?"

"Đối với kẻ điên không cần lý do, trực tiếp động thủ là được." Triệu Tĩnh Vũ trừng mắt, tràn đầy ý khinh thường.

"Tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ là yêu anh mà thôi!" Tô Văn Huy đột nhiên vung nắm đấm, Triệu Tĩnh Vũ né không kịp, nắm tay kia in thằng lên mặt.

"Chuyện này tôi nói nhiều lần rồi, tôi không muốn nghe thêm. Bây giờ mời cậu đi ngay, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát, nếu cậu không muốn ồn ào, tốt nhất làm theo lời tôi. Còn nữa, đây là tôi chiếu cố tình cảm giữa hai nhà mà bỏ qua lần cuối cho cậu, lần sau nếu còn dám đến gây chuyện, chớ trách Triệu Tĩnh Vũ tôi vô tình vô nghĩa."

Tô Văn Huy đau buồn nở nụ cười, anh ta nắm chặt tay, bấm đến chảy máu, chìa khoá rơi xuống đất, phát ra tiếng động lanh lảnh. Anh ta cười đến khi thấy đau đớn, mới ngừng lại tiếng cười sởn gai ốc ấy, chậm rãi bước ra cửa.

"Anh ta..." Trình Gia Nhạc bỗng nhiên mở miệng, "Anh ta đúng là vô tình!" Lời này là nói với Tô Văn Huy, "Trên thế giới này, không ai có thể có anh ta, anh cũng thế mà tôi cũng thế."

Bước chân Tô Văn Huy như ngừng lại, rồi tiếp tục đi. Ra thẳng cửa! Sau đó, Trình Gia Nhạc mới lấy lại cảm giác.

Triệu Tĩnh Vũ dìu cậu.

Cậu chỉ thấy chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng lên được, nhưng vẫn khẽ cắn môi, đứng lên. Những lời khi nãy, chính là đã nói rõ ra hết, Triệu Tĩnh Vũ là một tên ngu mới không hiểu, huống chi anh ta không hề ngu. Lúc này, Trình Gia Nhạc không muốn gặp anh ta. Nhưng cái bụng chết tiệt, vì cái gì vẫn đau.

"Chết tiệt, cậu chảy máu!" Triệu Tĩnh Vũ gầm lên, lập tức bế Trình Gia Nhạc. Trọng lượng cậu nặng đến kinh ngạc, Triệu Tĩnh Vũ cố gắng ôm Trình Gia Nhạc lên xe, cố gắng phóng tới phòng khám Triệu Hải Xuyên.

Trình Gia Nhạc lúc này vẫn tỉnh, cậu có dự cảm không lành.

***

*gào khóc* Ối giời ôi :((~~~~~~

[ Đam mỹ] Du Hoặc (H văn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ