26,
"Anh cái đồ bội bạc! Anh cái đồ Trần Thế Mỹ! Anh cái đồ, cái đồ... Anh anh anh anh..."
Vì vậy Lê Hiên Vũ choáng váng, người con gái ngồi đối diện anh cũng choáng váng.
"Phụt ───" Ngược lại một người vừa đi tới đây thì bật cười, âm sắc hơi thấp, nhưng mang theo tinh thần phấn chấn, "Các cậu đang đùa gì thế? COS bộ cẩu huyết đam mỹ sinh tử văn à?"
Đột nhiên lại thêm một người, Giang Dương vừa sợ vừa thẹn quay đầu lại, còn chưa thấy rõ hình dạng, chợt nghe thấy người đối diện kêu một tiếng: "Tử Đồng! Trái Đất thật đáng sợ, em muốn về nhà!"
Giang Dương đang nghĩ ngợi là sao thanh âm này kỳ quái như thế, trơ mắt nhìn người con gái kia nhào vào lòng người đàn ông đứng một bên, sau đó học dáng vẻ của hắn, khóc nức nở như hoa lê trong mưa.
"Bọn họ đôi cẩu nam nam! Sinh con cả một tá a vô lại! Đủ một đội bóng còn có cả người dự bị! Ân ân ái ái đáng ghét thế! Bắt nạt người ta không biết sinh hức hức hức hức hức..."
Nè, nè, nè!
○○○
27,
Tuy rằng bốn người bọn họ ngồi trong một góc phòng trang nhã, thế nhưng cái nơi theo phong cách nửa mở này, vẫn rất dễ bị quan sát, cho nên hai vị bị bổ nhào vào cố dụ dỗ người đang khóc nức nở trong lòng, rốt cục hai vẫn là hai người đối mặt nhau ngồi xuống.
"Giọng của cô..." Giang Dương chần chờ, nói với người con gái kia, "Ừm, giống một người đàn, đàn ông."
"Tôi vốn là đàn ông!" Người nọ cắn răng nói ra, tựa hồ đang tức giận, quay đầu nhìn cửa sổ, còn nói, "Mặc quần áo con gái thì là con gái chắc? Quy luật gì vậy!"
Bây giờ đến lượt Giang Dương choáng váng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tử Diệp, sau đó quay đầu nhìn Lê Hiên Vũ, thấp giọng hỏi anh: "Cậu và đàn ông đi coi mắt? Mẹ cậu sao thoáng thế?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh người mặc trang phục nữ, người tên Tử Đồng kia nghe câu ấy, đột nhiên nằm sõng soài ra bàn, không ngừng nện bàn, tựa hồ nghe thấy chuyện gì cực kỳ khôi hài.
Lê Hiên Vũ tay nắm lại, đưa lên miệng khụ một tiếng giả vờ ho khan, thấy Giang Dương nhìn mình, liền giới thiệu cho hắn.
Đầu tiên chỉ vào người đang hờn dỗi ở bên kia, Lê Hiên Vũ nhịn không được nở nụ cười, nói: "Bạch Tử Diệp học trưởng, lúc học đại học cậu đã gặp qua hắn vài lần."
"Còn có người cười như tên bệnh tâm thần này tựa như ───" Lê Hiên Vũ chỉ vào người đàn ông vẫn đang cười kia, giới thiệu, "Bạch Tử Đồng, học đệ."
Cuối cùng, Lê Hiên Vũ hỏi hắn: "Giang Dương, ai nói là tớ đi coi mắt?"
Giang Dương ngẩn người, thì ra là hiểu lầm, Lê Hiên Vũ không phải đi coi mắt, lại nghĩ tới mình mất mặt biểu diễn trước mặt người khác, nhất thời mặt đỏ lên, ấp úng không nói nên lời, mặt thì càng ngày càng đỏ.
"Giang Dương, ai là người đàn ông của cậu?" Lê Hiên Vũ cố ý không buông tha hắn, thấp giọng trêu hắn, "Cậu gọi ai là ông xã cơ? Còn có, chúng ta rốt cục sinh mấy đứa con rồi? Hử?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Các độc giả ơi, tác giả bị ăn tươi rồi - Sư Cắng
Diversos《读者们,作者被吃掉了- 师亘 》 Giải thích về tên tác giả: Sư của nhà giáo, Cắng của Cắng Cổ (suốt từ xưa đến nay), tên của tác giả đại khái có thể hiểu là mãi mãi là nhà giáo đi ha, *gãi đầu* Thể loại: đam mỹ, hiện đại, ấm áp, hài, trung khuyển phúc hắc cường cô...