Chapter 5:
Cả tuần lễ sau đó, Vĩ không hề xuất hiện tại con hẻm, Di dù rất lo lắng nhưng nó không muốn liên lạc với Vĩ. Cô bé Mộc Miên và thằng Tin đã thi xong tốt nghiệp cấp 2. Cô bé lo cho anh trai lắm, cứ qua nhà Di hỏi thăm, nhưng trước thái độ của Di, cô bé hiểu cả 2 người cần có thời gian. Cô bé và thằng Tin vẫn âm thầm đi tìm Vĩ.
-“Chị Di! Đi Vũng Tàu không?”_Mộc Miên hỏi
-“Sao lại đi Vũng Tàu làm gì hả em?”_vừa phơi đồ, nó vừa thắc mắc hỏi cô bé
-“Em thi xong rồi, có kết quả đậu rồi, em và Tú sẽ học chung trường, đi Vũng Tàu ăn mừng, có chị Di đi thì Bác sẽ cho Tú đi.”_cô bé nài nỉ
-“2 đứa này, thì ra là ăn mừng hả? Ừm, vậy khi nào đi?”
-“Tối này nha chị, đi xe nhà em.”
-“Sao đi gấp vậy?”
-“Hì hì biển đêm đẹp lắm.”
-“Đi Đi mà , Hai nha.”_thằng Tin lại mè nheo.
-“Ừm, được rồi, để chị chuẩn bị đồ.”
Hai đứa nhóc hí hửng lắm. Tối đó cả 3 có mặt ở nhà Vĩ chuẩn bị lên Vũng Tàu. Nhà Vĩ giàu lắm, lần đầu nó được sang nhà Vĩ, không biết nhóc Miên xì xầm gì với Ba Mẹ mà cả 2 Bác cứ hỏi thăm nó về chuyện tình cảm của nó và Vĩ suốt, làm nó thấy nhớ Vĩ ghê lắm. 2 bác có vẻ rất quí nó. Chiếc xe 4 chỗ có tài xe riêng chở 3 đứa lên thẳng Vũng Tàu, ít nhất rời xa cái Sài Gòn nhộn nhịp đầy kỉ niệm của nó và Vĩ có lẽ là 1 cách tốt.
Cả 3 ngủ suốt đoạn đường, lúc nó thức dậy thì 2 đứa nhóc cũng đã thức từ lúc nào và đang rất vui khi thấy biển. Chiếc xe chạy đến 1 khu khách sạn bình dân, vì trước khi đi nó đã dặn cô bé Mộc Miên không được xài tiền phung phí, cả 3 chỉ được dùng tiền để dành, không hoang phí tiền bố mẹ. Cô bé xuống xe, mặt phụng phiệu.:
-“Chị Di ơi, ở đây sao ngủ?”
-“Sao không ngủ được chứ?”
-“Nhìn không an toàn tí nào. Thôi , em không ngủ ở đây đâu. Để em gọi điện cầu cứu.”
-“Cầu cứu gì chứ, con bé này, ngủ ở đây được mà, không sao đâu. Chị hứa đấy.”
-“Không được, không được, em phải cầu cứu”
Cô bé giựt ngay cái điện thoại trong tay nó,cùng sự giúp sức của thằng em bự con. Nó đành để im cho bọn nhóc hành sự.
Cùng thời điểm đó, tại khách sạn sang trọng bật nhất Thành Phố Vũng Tàu.
-“A lô, Di hả? Sao em gọi anh giờ này.”_Vĩ bắt nhanh điện thoại khi Di gọi
-“Haìz, bỏ đi mà không báo ai hết, khóa không cho ai gọi trừ chị Di, anh Hai ơi là anh Hai. Em biết ngay mà.”_là cô bé Mộc Miên
-“Ủa! Mộc Miên hả? Sao điện thoại của Di em lại cầm.”
-“hì hì, sau chuyến này anh phải hậu tạ em và Tin đó nha.”
-“Hậu tạ?”
-“Ừm! Vì tụi em đã đưa được chị Di ra Vũng Tàu rồi, anh mau ra mà đón tụi em đi.”

BẠN ĐANG ĐỌC
CÔ BÉ! ANH ĐÃ KHÔNG NHẬN RA ĐÓ LÀ EM.
Teen Fiction1 câu chuyện nhẹ nhàng về tình cảm chân thật đã làm 1 chàng trai nóng tính trở nên biết yêu thương và 1 cô bé tự khép mình lại sau quá khứ về tình yêu đầu. Câu chuyện sẽ diễn biến thế nào, mọi người hãy tự khám phá nhá. Cảm ơn đã dành thời gian đọc...