Chương 41 Huấn luyện quân sự, con cọp phát uy 2

77 4 0
                                    




Cơn giận của Lạc Dương Minh lần này thật sự không nhỏ.

Tròn sáu ngày, cũng không để cho cô nghỉ ngơi một chút nào.

Rốt cuộc ngày mai cũng là ngày cuối cùng.

Buổi tối, ở trong phòng ngủ, Tô Nhiên cắn răng hung ác cởi vớ xuống.

Một lớp da cũng bị lột xuống theo.

Nhìn vào thật đáng sợ!

Giai Tuệ nhìn Tô Nhiên, che tim, không nói nên lời nào. Chu Phán Phán đứng ở bên kia, cũng không biết phải làm sao.

Tô Nhiên dùng cồn, nhẫn tâm, bôi lên chân mình.

Khàn ~~ Mẹ ơi ~~ không muốn sống nữa đâu.

"Có phải rất đau không?" Giai Tuệ hỏi.

Tô Nhiên cắn răng ngẩng đầu lên rồi lắc đầu, cười: "Hơi hơi."

"Ngày mai là lễ kiểm duyệt, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, nếu như vậy cậu xin chủ nhiệm lớp nghỉ đi." 

Cuối cùng Chu Phán Phán cũng tìm lại được giọng nói của mình.


Tô Nhiên lại cười: "Không sao, thoa ít thuốc mỡ là tốt rồi. Không đau nữa."

Giai Tuệ nhìn bộ dạng Tô Nhiên khi nói câu "Thực sự không đau!" cô có chút tin tưởng.

Trong lòng Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, ai nha, khả năng che giấu của mình, ngày càng tốt.

Cửa bị đẩy ra. Trần Khâm Cơ nhìn Tô Nhiên, cười: "Này, đây là thuốc do tiểu soái ca Vương Dực đưa cho cậu, nghe nói, 

cậu ta thường dùng thuốc mỡ này, màu vàng làm trắng da, màu đỏ dùng để bôi trên chân."


Tô Nhiên nhận lấy, nhất định phải dùng!

Không cần trắng da, không cần, đồ của Vương Dực đều do ông anh Vương Ưu thương em như mạng như mạng của cậu ta cho?

 Nhất định là đồ tốt!


Quả nhiên sức thuốc mỡ màu vàng này vừa mở ra một cái, đã có một mùi thảo dược phát tán ra, 

Tô Nhiên cảm thấy cảm giác mát lạnh đang thấm vào da thịt của cô, lúc đầu đau rát, nhưng ngay lập tức đã biến mất không thấy gì nữa.


Cô vội vã thoa thuốc màu đỏ lên chân.

Hiệu quả kinh người! Không còn đau nữa!

A a, Vương Dực cậu là ân nhân cứu mạng của tôi!

Sao cậu không sớm đưa tới?

Người nào đó được lợi mà còn ra vẻ rồi.

Mọi người thấy lần này Tô Nhiên thực sự không sao, mới đi làm việc của mình?

Trầm Khâm Cơ thấy tất cả mọi người đi hết, bèn len lén bu lại: "Tô Nhiên, cậu có quan hệ như thế nào với Vương Dực vậy?"

Tô Nhiên vừa nghe, là biết cô nàng này đã động lòng với Vương Dực: 

"Bạn bè bình thường thôi, 

nhưng mà tôi khuyên cô vẫn không nên có ý đồ với cậu ta, anh trai cậu ra rất yêu em của mình.


"Cậu ta còn có anh trai?" Đôi mắt Trầm Khâm Cơ chuyển động, "Nghe nói nhà họ Vương rất có tiền, đúng không?"

Tô Nhiên nghe xong lời này, liền không thích, lại là một đứa con gái ham giàu.

"Ừ nhà cậu ấy nổi tiếng về âm nhạc, gần đây anh trai cậu ấy muốn mở một nhạc hội, có khả năng kiếm được lợi nhuận hơn mười vạn."

"A~~" Trầm Khâm Cơ chớp chớp lông mi.
"Tô Nhiên, lần sau Vương Dực mời cậu ra ngoài chơi, nhớ nói cho mình biết một tiếng nhe? 

Mình muốn nhìn thấy rốt cuộc người nổi tiếng có khí chất như thế nào?"


Tô Nhiên không muốn trả lời.

Lúc Tô Nhiên dự định đi ngủ, chủ nhiệm lớp Thái Kim Phân đột nhiên vô cùng lo lắng chạy vào phòng ngủ của cô: 

Sống lại, có anh bên em là đủ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ