"Em..."
Hạ Tê đôi mắt đỏ lên, khịt khịt mũi nhỏ giọng nói: "Mới từ công ty trở về, điện thoại di động...chắc là hết pin."
Lục Hiên bật cười: "Nghiêm Trác Dịch từ giữa trưa đã gọi cho em, đến công ty cũng không có thấy em, còn tưởng rằng em mất tích, may là tôi nhớ tới nhà em ở chỗ này, là căn hộ này sao?"
Hạ Tê gật đầu: "Vâng."
Lục Hiên ngẩng đầu lên phía trên: "Tầng bao nhiêu?"
"Tầng 27."
Lục Hiên khóa xe lại, nói: "Dẫn tôi lên xem một chút."
Hạ Tê thành thật dẫn đường, trong lòng có điểm mơ hồ, Lục Hiên... tự mình lái xe tới? Đến gặp mặt đưa lệ phí chia tay sao? Chỉ cần cử Nghiêm Trác Dịch đến là tốt rồi nha.
Bất đồng với Hạ Tê, Lục Hiên rất thoải mái, giống như trở về nhà mình, vào cửa xong rất tự nhiên cởi áo khoác, đưa cho Hạ Tê.
Hạ Tê ôm áo khoác mang theo hơi ấm của Lục Hiên mà trong lòng khó chịu, nếu như một chút nữa Lục Hiên nói chia tay, cậu sẽ không đem cái áo choàng dài này trả cho Lục Hiên, nếu như Lục Hiên cảm thấy bị lạnh, vậy trước tiên mặc tạm quần áo của cậu mà ra về đi, e rằng không dễ dàng mặc vừa đi, mà còn biện pháp nào đây a...
"Thật sạch sẽ." Lục Hiên đi thăm phía trong phòng khách không lớn, bình luận, "Không tồi."
Trong nhà cũng không có lá trà, Hạ Tê không thường uống cà phê, trong nhà hạt cà phê cũng không có, Hạ Tê đành phải đưa cho Lục Hiên một ly trà sữa nhỏ, Lục Hiên nhìn ly trà sữa nhỏ trước mắt có chút dở khóc dở cười, hắn theo phép lịch sự nếm thử một chút, trả về.
Hạ Tê có chút ủ rũ, cậu đứng bên người Lục Hiên, giống như là thời điểm thầy giáo công bố điểm của học sinh trong buổi họp phụ huynh.
"Em rốt cuộc ngày hôm nay bị sao vậy?" Lục Hiên dựa vào ghế salon, hai chắp lại đặt trên bụng, khẽ cau mày: "Điện thoại di động vì sao lại hết pin?"
Hạ Tê nhỏ giọng nói: "Trên đường trở về công ty vẫn luôn đọc tin tức... chơi đến hết pin, cục sạc lại để dưới đáy của hành lí, trước đó nghĩ trở lại công ty sẽ lấy ra, sau đó liền... quên mất." Sau đó biết được tin Lục Hiên đem quảng cáo cấp cho Bách Mộc Xuyên, Hạ Tê mất hết cả niềm tin, tâm trí nào mà sạc pin.
Nghiêm Trác Dịch nhất định liên lạc với cậu lúc đó, Hạ Tê có chút bất an: "Em... làm lỡ công việc gì của ngài sao?"
Lục Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Cũng không làm lỡ cái gì, thấy em đóng phim khổ cực, vốn là muốn dẫn em đi ăn một bữa hoành tráng, hiện tại bây giờ...", Lục Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp chín giờ.
Mang cậu đi ăn cơm?
Hạ Tê không quá tin tưởng hỏi lại: "Ngài... Muốn dẫn em đi ăn sao?"
"Không phải sao?" Lục Hiên nhíu mày: "Em rốt cuộc ngày hôm nay làm sao vậy?"
Hạ Tê giương mắt nhìn Lục Hiên, bất luận nhìn thế nào... Lục Hiên cũng không giống như là muốn cùng cậu chia tay, Hạ Tê mang theo tia mong chờ, nói thẳng: "Em... Cho là làm ngài không vui, em liền....về trước."

BẠN ĐANG ĐỌC
Tê tức chi Lục
Teen FictionTựa gốc: Tê tức chi Lục 栖息之陆 Tạm dịch: Lục địa dừng chân (theo bản QT) Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa 漫漫何其多 Biên tập: Chuồn Chuồn (Pyn) Nguồn: Kho tàng đam mỹ Thể loại: Giới giải trí; điềm văn; phúc hắc, lý trí, tình cảm trì độn kim chủ công x thâm tình...