Cả ngày, Lộ Phi Nhi đều ngây ngô, cô nghĩ muốn gọi điện thoại cho Lý Thanh Lưu, nhưng lại không biết phải nói như thế nào, buổi trưa ăn mì gói xong, đến khi gần tối thì ra ngoài mua thức ăn, gần đây cảm thấy rất nổi giận, vẫn nên là chịu chút rõ ràng thôi! Đi chợ mua đồ ăn, mùa đông rau xanh đều vô cùng quý, Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, vẫn nên là mua chút thịt ba chỉ, đem về hầm với dưa chua cũng được.
Trước tiên, bỏ thịt vào nồi nước nấu một hồi, hơn mười lăm phút sau, dùng đũa đâm một chút, đã chín rồi, vớt thịt ra để nguội, cắt thành từng lát mỏng, lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Lộ Phi Nhi nghĩ có lẽ là chủ nhà cho thuê đến, bởi vì đã đến thời gian đóng tiền nhà.
"Xin hỏi ai vậy?"
"Là anh." Là Lý Thanh Lưu, nghe tiếng của anh, trong lòng Lộ Phi Nhi hồi hộp ngay lập tức, mở cửa ra, thấy Lý Thanh Lưu đang lườm cô, cũng không nói gì trực tiếp bước vào, cởi áo khoác ra ném cho Lộ Phi Nhi, Lộ Phi Nhi xoay người treo áo khoác của anh lên, trong lòng còn đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào đây?
"Tại sao hôm nay lại không gọi điện thoại cho anh? Không phải anh đã bảo thức dậy thì phải gọi điện thoại cho anh sao?" Lý Thanh Lưu tức giận chống nạnh.
"À... Em không có điện thoại. Ở đây cũng không có." Lộ Phi Nhi vô tội nói, trong lòng lại phỏng đoán, biểu hiện bây giờ của anh xem như chứng thực giữa bọn họ có cái gì không?
"Em... Thật sự là hết cách với em, đi, ra ngoài mua một cái." Lý Thanh Lưu nói xong liền muốn đi lấy áo khoát.
"Hả, không đi, em không có tiền." Tiền lương mỗi tháng của Lộ Phi Nhi không tới một ngàn, trừ đi tiền thuê nhà, số còn lại chỉ có thể đủ ăn cơm, nghe cô nói như vậy, Lý Thanh Lưu vỗ trán
"Anh mua cho em, đi thôi!"
"Không cần, vì sao anh phải mua?" Lộ Phi Nhi hơi tức giận, miễn là vẫn chưa kết hôn thì cô sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì của anh, huống chi cô cũng sắp về nhà rồi, phải khai báo với bố mẹ như thế nào đây? Vẫn nên để cô tự mua thôi! Cũng nên mua sớm rồi.
"Phi Nhi, chờ em tốt nghiệp, chúng ta hãy kết hôn đi! Đến lúc đó, anh sẽ mua cho em mười cái điện thoại." Lý Thanh Lưu cười nắm lấy bờ vai cô. "Anh như thế này xem như là cầu hôn sao? Tưởng muốn trâu già gặm cỏ non hả? Haiz, đáng tiếc em đây có rất nhiều hoa tươi(ý nói là đào hoa đấy)!" Lộ Phi Nhi cũng không chấp nhận cầu hôn như vậy đâu.
"Em còn có thể tìm được người nào hoàn mỹ như anh sao?" Lý Thanh Lưu vô cùng rắm thúi nói, Lộ Phi Nhi cũng không chịu bộ này, khinh bĩ quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó lại tìm dáng vẻ xung quanh.
"Người đàn ông hoàn mỹ? Ở đâu ra? Đưa em nhìn xem." Lộ Phi Nhi trực tiếp đả kích, sau đó xoay người vào phòng bếp.
"Vợ, anh vẫn chưa ăn cơm đấy!"
"Em biết rồi." Lộ Phi Nhi vừa nấu cơm vừa suy nghĩ đến lời anh nói, trong lòng vui sướng. Tuy rằng đây là lần đầu tiên nghe anh gọi mình là vợ nhưng mà cô nghĩ không muốn bác bỏ một chút nào.
Chờ đồ ăn được dọn lên bàn, Lý Thanh Lưu liền ngồi vào chỗ, đợi Lộ Phi Nhi bới cơm cho anh. Trong lòng Lộ Phi Nhi nghĩ lại, nghe nói trên thành phố đều là đàn ông nấu cơm, làm thế nào bản thân mình kết giao với một người bạn trai thành phố, thế nhưng lại có thói quen của người nông thôn chứ! Chờ bà xã tới hầu hạ. Tạm thời không so đo với anh, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
"Ăn ngon không?" Lộ Phi Nhi cẩn thận hỏi
"Rất nhạt." Lý Thanh Lưu cau mày nói.
"Hứ!" Trong lòng Lộ Phi Nhi suy nghĩ, bản thân mình đúng là ngu ngốc, có thể trông chờ vào tên hỗn đản này khen mình sao? Mơ tưởng!
"Lần sau làm thịt kho tàu." Nghe Lý Thanh Lưu nói như vậy, Lộ Phi Nhi trợn trắng hai mắt ngay lập tức, không biết bản thân cô đã tạo nghiệt gì mà lại yêu anh ấy chứ? Còn bị anh ấy ăn sạch sành sanh.
Ngay tại lúc Lộ Phi Nhi đang suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để hỏi chuyện tối hôm qua thì đột nhiên Lý Thanh Lưu nhận một cuộc điện thoại, anh lại muốn rời khỏi, Lộ Phi Nhi thất vọng cúi đầu.
"Được rồi, ngoan, anh sẽ mau chóng trở lại." Lý Thanh Lưu đứng lên, hôn trán Lộ Phi Nhi một cái.
"Chờ một chút." Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, thật sự là không nhịn được, cô nhất định phải hỏi rõ.
"Sao vậy?" Lý Thanh Lưu nhìn thấy vẻ mặt Lộ Phi Nhi nghiêm túc như vậy, có chút căng thẳng, đúng vậy, là căng thẳng, anh thật không ngờ trong lúc đối mặt giằng co với kẻ bắt cóc, bản thân anh cũng chưa từng căng thẳng như thế này, nhưng mà khi đối mặt với Lộ Phi Nhi lại rất căng thẳng.
"Ngày hôm qua... Rốt cuộc là chúng ta đã xảy ra chuyện gì chưa?" Lộ Phi Nhi cúi đầu không dám nhìn anh, nhưng mà qua hồi lâu cũng không thấy anh trả lời, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh cười toét miệng, Lộ Phi Nhi dùng sức đẩy anh, muốn đẩy anh ra ngoài.
"Chính bản thân em không nhớ?"
"Em... Ngày hôm qua em uống say như thế, làm sao em có thể nhớ rõ được chứ." Lộ Phi Nhi vô cùng oan ức.
"Em ngốc hả? Vả lại có xảy ra hay không, em không có cảm giác sao?" Lý Thanh Lưu không biết nên tức hay nên cười nữa. lqd Lộ Phi Nhi không nói, trong đầu óc cô xoắn xuýt một ngày cũng không nhớ ra nổi, hơn nữa bây giờ dì cả lại đến, trong người vô cùng khó chịu, điều này khiến cô không có cách nào biết rõ chân tướng được.
"Haiz! Thật sự là hết cách với em, anh có việc phải đi rồi. Ngoan!" Lý Thanh Lưu mở cửa đi ra ngoài, nhưng mà Lộ Phi Nhi suy nghĩ một chút, anh ấy vẫn không cho cô câu trả lời nha! Chỉ có điều nhìn hành động của anh, rất giống như mọi chuyện đều đã xảy ra rồi vậy.
Liên tục mấy ngày, Lý Thanh Lưu đều không tìm Lộ Phi Nhi, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Lộ Phi Nhi trước khi về quê. Mấy ngày nay, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhớ nhung, so với việc cô thầm mến lúc trước, tình cảm khi đó quả thật là rất trẻ con, sắp đến giờ tan ca, Lý Thanh Lưu gọi điện thoại đến.
"Chừng nào em tan ca?"
"Vẫn còn một lúc nữa, sao vậy?" Lộ Phi Nhi phải sắp xếp một số hồ sơ này lại.
"Vậy anh lên đó chờ em!" Lý Thanh Lưu đang ở dưới lầu, anh mới đi làm việc từ ngoài về, cố ý đến đây chờ Lộ Phi Nhi.
"Không cần, em sẽ xuống ngay lập tức." Lộ Phi Nhi vội vàng để điện thoại xuống, rất sợ Lý Thanh Lưu đổi ý, nếu anh cứ lên như thế, vậy không phải là bị mọi người biết hết sao?
Lộ Phi Nhi vội vàng xuống lầu, cũng không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mấy người Phương Mẫn, cúi đầu nói với mọi người một tiếng sang năm gặp lại rồi đi ngay.
"Cô ấy có bạn trai rồi hả?" Phương Mẫn hưng phấn hỏi.
"Không thể nào! Cục bông của chúng ta? Là ai chứ?" Thôi Phong hỏi, còn giống như hỏi thăm mọi người, có vẻ rất đặc biệt, 'ầm' Trì Ba nện một quyền lên bàn, nhìn động tác của anh, mọi người cũng hiểu rõ nhưng ai cũng không nói gì, cố gắng không phát ra một âm thanh nào, bộ dạng giống như đang bận rộn nhiều việc.
Lộ Phi Nhi xuống tới dưới lầu, vội vàng tóm Lý Thanh Lưu đi, rất sợ bị người khác nhìn thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô cảnh sát đáng yêu
Lãng mạnTác giả:Nhạc Tiểu Nữu Thể loại:Ngôn Tình, Đô Thị, Quân Sự Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Lộ Phi Nhi là người rất cởi mở thế nhưng lại rất ngoan cố, cô là con gái cưng, nhưng lại làm hình cảnh trinh sát. Lý Thanh Lưu là người rất xảo quyệt thế n...