"TÔI MUỐN ĐI ĐÁNH TRẬN, VƯƠNG GIA!!!"

385 42 0
                                    

Thuốc chữa thương thật công hiệu, vết thương ở mông Trọng đã đỡ hơn nhiều rồi, bằng không lần hành quân này sẽ không thể cưỡi ngựa được, có điều mông vẫn còn hơi đau đôi chút.
Cậu chưa quen ngồi trên lưng ngựa, chỉ muốn ngồi xe ngựa thôi, nhưng trong xe ngựa đã nhét đầy vật dụng, đâu còn chỗ cho cậu nữa, hành quân vào buổi sáng dưới ánh nắng chói chang, cậu đã kiệt sức rồi.
Khi trời sẩm tối, đại quân dừng lại ven sa mạc, chàng hạ lệnh cho binh lính dựng trại đóng quân, bọn họ sẽ nghỉ lại đây một khoảng thời gian, nơi này cách quân Nguyên rất gần rồi.
Cậu cũng bận bịu góp sức cùng đại quân, luôn tay luôn chân chạy tới chạy lui, nhìn chung sắp xếp ổn thoả rồi, cậu mệt lử ngã xuống đệm dưới đất, cậu vẫn phải nằm ngủ ở chỗ đó, đi cả ngày trời, toàn thân bốc mùi, nếu có thể tắm rửa một chút thì tốt biết mấy, nhưng đó là chuyện tuyệt đối không thể được.
- Trọng Trọng, đến đây, kỳ lưng cho ta! - Vọng ra tiếng gọi của Tiến Dũng từ đằng sau tấm bình phong.
- Kỳ lưng? - cậu nhảy dựng lên, kỳ lưng cho chàng ta, chàng ta tắm rửa ở đó từ lúc nào, có lẽ do ban nãy quá mệt, cậu đã không chú ý đến khi vào đại bản doanh.
- Làm gì lề mề thế?
- Tới đây, vương gia! - cậu đi ra sau bức bình phong, đứng sau lưng Tiến Dũng, hai cánh tay chàng khoát ngoài bồn tắm, lộ ra tấm lưng trần rộng lớn cường tráng, chàng đưa chiếc khăn đang vắt trên vai cho cậu
- Kỳ đi, cả ngày nay, mệt thật đấy!
Một mình chàng mệt sao? Cậu cũng thấy mệt, vương gia đúng là vương gia, chỉ biết hưởng thụ, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, cậu cầm lấy chiếc khăn, từ từ kỳ cọ.
- Tốt lắm, xoa bóp bả vai giúp ta! - chàng nói.
- Xoa bóp?
Cậu nhìn chiếc khăn trong tay, thật muốn ném nó lên đầu chàng ta, sau đó dìm chàng ta xuống nước, để chàng ta tha hồ hưởng thụ, có điều, cậu vẫn chưa quên thân phận mình, cậu chỉ là một tiểu tốt, tiểu tốt phải nghe theo quân lệnh, nếu không rất dễ bị rơi đầu, vì thế cậu ném cái khăn đi, đặt tay lên vai chàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
- Tay ngươi xoa bóp dễ chịu thật, đánh giặc xong, ta muốn mang ngươi về phủ đệ của ta, sau này sẽ hầu hạ ta cả đời!
- Mơ tưởng hão huyền. - cậu lẩm bẩm.
- Ngươi nói gì cơ? - chàng quay đầu lại, nhìn Trọng.
- Tôi nói, việc đó rất tuyệt! - cậu cười một cái, Tiến Dũng đã nghe thấy lời cậu nói ban nãy, bất giác mỉm cười, không ai có thể không nghe theo chàng, bao gồm cả tên tiểu tử này.
Chàng thở dài một hơi, hai tay duỗi ra, đột nhiên đứng dậy, quay người lại, dọa Trọng xém nữa ngất xỉu. Cậu lập tức nhắm tịt hai mắt, chàng vốn định sai cậu lau khô người giúp chàng, sao lại nhắm tịt mắt thế này.
- Đình Trọng, ngươi sao vậy, sao nhắm tịt mắt vào thế hả? - Chàng gọi một hồi, Trọng chỉ nhắm tịt mắt lại. - Có chịu giúp ta lau người không?
Cậu mò mẫm chiếc khăn trong tình trạng không thấy gì. Khi vớ được chiếc khăn thì bắt đầu lau loạn xạ
- Này, ngươi có thể lau nghiêm túc được không?
- Sao ngài không tự lau đi... - cậu vừa lau vừa nói.
Lau xuống dưới thì cậu bất giác cầm phải cái j đó hình trụ, ấm ấm, nóng nóng. Bất giác người ở trên nấc lên 1 cái, mặt đỏ bừng, cậu nhận ra đã cầm nhầm vào thứ gì đó không nên cầm liền cắm đầu cắm cổ chạy. Tiến Dũng vừa vươn tay ra định lôi cậu lại thì đã không thấy hình dáng cậu đâu nữa, chàng thẫn thờ đứng giữa bồn tắm, bèn tự lấy khắm lau cho xong vậy. Chàng đi ra thì thấy cậu đang chùm chắn kín mít. Chàng ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài
- Ta ra ngoài thị sát, một canh giờ sau mới trở về, nhớ sửa sang giường chiếu cho ta!
Đoán chừng chàng đã đi, cậu nhảy dựng lên, đi ra sau bức bình phong, phát hiện nước vẫn còn trong chưa dùng hết, ngửi thử người mình, hôi chết mất, cậu bèn nhân lúc tứ gia ra ngoài, tắm rửa cho sạch sẽ, không ngờ đúng là bồn tắm sang trọng thoải mái. Khi cậu sửa soạn giường chiếu cho vương gia, nghĩ phải có cách gì đó để trở về, vượt thời không đến chiến trường, vậy thì nếu cậu muốn trở về, phải quay lại chiến trường kia rồi.
Đúng là không thể ở lại đây phục dịch tên vương gia đó, ngày mai cậu sẽ xin làm thuộc hạ của Hà phó tướng, đi đánh giặc, không biết chừng trên chiến trường hỗn loạn, cậu có thể quay trở về được, trên phim cũng hay có cảnh này? Ý định này không tồi. Một canh giờ sau, vương gia trở lại đại bản doanh, chàng đương định thay y phục đi nghỉ, cậu liền chạy tới, nhìn chàng cười
- Vương gia, có chuyện này, tôi muốn nói với ngài một chút!
- Chuyện gì? Nói đi! - chàng ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu.
- Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Hà phó tướng, tôi muốn đi đánh giặc!
- Ngươi á! - chàng quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới - Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự.
- Này! Bùi Tiến Dũng, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!
- Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta! - chàng kéo cậu qua chỗ mình, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trên người cậu, nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra - Đi ngủ đi! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!
Chàng cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Trọng nói muốn đi đánh giặc, lại không cam lòng như vậy, chàng không sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ cậu, sợ cậu bị tổn thương, thật sự cậu trong tâm trí mình là gì đây? Chàng đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào chàng đã nảy sinh hứng thú với một tiểu binh lính. Chàng rời giường, đi tới giữa đại bản doanh, ánh mắt không nhịn được liếc về phía cậu, cậu nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng yêu, ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn chàng, chàng vỗ một cái vào đầu mình, tứ vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, chàng liền đưa ra quyết định, ngày mai sẽ chiếu theo nguyện vọng của cậu, cho tới chỗ Hà phó tướng, không trông thấy cậu nữa có lẽ sẽ tốt hơn...
Trọng rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, cậu muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Nguyên, đồng thời cậu cũng phát hiện ra một chuyện, vương gia dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như không nhìn cậu nữa, chỉ cần có thể trở lại xã hội hiện đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.
Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Trọng cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này không oai phong bằng bộ của vương gia, song cũng không đến nỗi tệ.
- Cậu quá gầy đấy, cỡ nhỏ nhất cũng không vừa với cậu! - Hà phó tướng nhìn cậu nói
- Dần dần tôi sẽ cường tráng mà.
Hà phó tướng tán nhìn cậu
- Công phu của cậu cũng thật đặc biệt, không biết liệu có phải chỉ là đang diễn trò không?
Cậu nghe những lời Hà phó tướng nói xong, nhíu mày vẻ mất hứng
- Sao nào, muốn tỷ thí không?
- Ta sợ sẽ làm gãy tay chân cậu mất! - Hà phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của cậu.
- Dám coi thường tôi? - cậu vung nắm đấm tấn công Hà phó tướng.
- Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta không khách khí.
Hai người đánh qua đánh lại. Chàng và Lương tướng quân đứng cách thao trường không xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Lương tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.
- Binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Hà phó tướng.
Chàng dời tầm mắt về phía Lương tướng quân chỉ, không khỏi nhíu mày, là Đình Trọng. Mặc bộ áo giáp không vừa người, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao vừa đến thao trường, lại bắt đầu gây chuyện rồi. Khi bọn họ phát hiện Hà phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều kinh hãi.
- Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Sao linh hoạt đến vậy? - Lương tướng quân nghi hoặc nói.
Chàng lặng lẽ chăm chú nhìn cậu, đến khi cậu quật ngã Hà phó tướng trên thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én nhỏ, vui mừng nhảy nhót. Cậu kéo Hà phó tướng dậy
- Thế nào? Sau này đừng xem thường tôi, nhìn vậy chứ mạnh lắm đó.
- Nhìn không ra đấy! - Hà phó tướng phủi bụi dính trên người, ôm lấy vai cậu, cậu nhanh như cắt, né tránh cánh tay hắn, vọt đến trước mặt Hà phó tướng.
- Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi không quen.
- Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem. Thế này đi, lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt một tiểu đội, xem thử năng lực của cậu đã!
- Tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!
Trọng cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Hà phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai thật.
Lương tướng quân đứng quan sát từ xa không kìm lòng được
- Thần muốn đi xem xem, tiểu tử này bản lĩnh không nhỏ đâu, tương lai nhất định là một nhân tài!
- Đừng vội, chờ thêm chút nữa! - chàng ngăn lại, thực ra chàng còn thấy kinh ngạc hơn cả, có lẽ trong tương lai chiến đấu, thực sự không thể thiếu Đình Trọng
Trọng vui vẻ liên tục nhào lộn, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, cậu vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười. Đến đêm cậu phải qua ngủ chung với các binh lính. Nhìn thấy mọi thứ còn kinh khủng hơn khi ở chung với vương gia. Mùi hôi bốc lên cực kì khó chịu nên cậu phải ra ngoài ngủ. Sương đêm xuống ướt phủ lên một lớp màng mỏng trên người trông cực kì lung linh.

HỒNG NHAN HOẠ THUỶ (CHỈ YÊU MÌNH EM)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ