Chương 3: Tận thế ám chỉ

216 12 0
                                    

*Mượn bên Nym'S. (Bởi vì các bạn đã edit đến chương 6 nhưng hình như đã drop nên mình mạn phép mượn chương 3456 của các bạn. Cảm ơn)

Bởi vì tối hôm qua Tiểu Lang không ngừng làm ầm ĩ, cho nên đêm nay Quý Thu Bạch đã phải chuẩn bị tốt đồ bịt tai, quyết định vô luận nó làm cái gì, đều nhất định phải làm cho xong bài tập. Nhưng đêm nay, Tiểu Lang hiển nhiên không có ý đồ quấy rầy Quý Thu Bạch. Nó vẫn nằm trên thảm nhỏ của mình, mắt nheo lại, đánh giá Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch nhẹ nhàng thở ra, nhanh tay viết xong bài tập về nhà, sau đó nằm lên trên giường. Đùa chứ, đêm qua hắn ba giờ mới ngủ, cứ như vậy hồn hắn sắp bay luôn rồi. Tiểu Lang vẫn phi thường im lặng, im lặng giống như muốn Quý Thu Bạch ngủ nhanh lên. Đợi đến sau khi Quý Thu Bạch hô hấp đều đều, Tiểu Lang liền đứng lên, ngồi bên cạnh đầu Quý Thu Bạch, từ trên cao nhìn xuống Quý Thu Bạch. Quý Thu Bạch mơ một giấc mộng rất kỳ quái. Trong mộng tràn ngập sương mù, Quý Thu Bạch một mình đứng ở giữa không gian to như vậy, không biết đang ở chỗ nào. Thời điểm hắn đang trong mơ hồ, đột nhiên có một thân ảnh mạnh mẽ, nhảy từ trong sương mù ra. Ngay trong mộng Quý Thu Bạch đều cảm giác được tim đập gia tốc, muốn há mồm kêu gì đó, lại cái gì cũng kêu không ra. Hắn mở to hai mắt nhìn người đó. Đó là một vị thiếu niên ánh mắt băng lãnh, mặt cực kỳ sạch sẽ, sương mù xung quanh sấn đắc(*)mặt hắn như hoa mai, môi hồng răng trắng, mà ánh mắt hắn lại cực kỳ hung hãn, rất giống Tu La bò từ trong Địa Ngục ra.

Quý Thu Bạch bị hắn hung hăng nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh đều tuôn ra . Sau đó thiếu niên há mồm, nghiến răng nghiến lợi nói. "...... Ta là sói." Quý Thu Bạch bị hắn ấn hai tay, ấn tới cơ hồ không thở nổi, ai biết hắn mở miệng ra chính là những lời này, Quý Thu Bạch bị đùa tới sửng sốt. "Không phải chó." Hắn bổ sung một câu. "......" Quý Thu Bạch sửng sốt một trận, muốn há mồm nói chuyện, nhưng trong mộng hắn không có biện pháp làm được điều này. Vì thế hắn liền bị thiếu niên gắt gao đè nặng, một lần một lần nghe thiếu niên giống như là đang tẩy não cho hắn mà nói 'Ta là sói'. Câu nói kia thiếu niên nói rất nhiều lần trong lúc vẫn đè nặng tay Quý Thu Bạch, ngay cả khi đang trong mộng Quý Thu Bạch cũng muốn hỏi hắn 'Ngươi có mệt hay không a?'. Thiếu niên lại bướng bỉnh nói liên tục, nói tới khi Quý Thu Bạch trong mộng sắp ngủ mất, thiếu niên mới buông lỏng tay hắn. Trong nháy mắt kia Quý Thu Bạch liền cảm giác như đang rơi vào vực không đáy. Quý Thu Bạch run một trận, sau đó mở mắt. Hắn cảm giác có cái gì đứng ở bên cạnh mình, quay phải liền thấy, ánh mắt bích lục của Tiểu Lang ngay trong đêm tối phát ra ánh sáng âm u. Quý Thu Bạch bị dọa đến tè ra quần, vội vàng nhảy xuống giường, bật đèn. Hắn quay đầu vừa thấy, Tiểu Lang đang ngồi ở trên giường hắn, có hứng thú đánh giá Quý Thu Bạch. "......" Quý Thu Bạch nuốt nuốt nước miếng, hỏi, "Người nọ, là ngươi?" Tiểu Lang yên lặng nhìn Quý Thu Bạch, không có phản ứng. Quý Thu Bạch phát hiện, mắt Tiểu Lang cũng không phải tràn ngập tơ máu. Mà là mắt nó vốn chính là màu hồng. Quý Thu Bạch liếm liếm môi trên khô sáp, cười nhạo chính mình cái này là tâm thần phân liệt đi. Hắn tắt đèn, xoay người đưa lưng về phía Tiểu Lang, không lâu sau lại nặng nề ngủ.

Sau đó hắn lại ở trong mộng thấy được sương mù nồng đậm. Thời điểm Quý Thu Bạch đang vì mộng cảnh của chính mình mà hai mắt trợn trắng, hắn đột nhiên ý thức được giấc mộng này cùng giấc mộng thứ nhất có chút không giống. Hắn hiện tại đang đứng ở cửa nhà mình, nhìn một 'Chính mình' khác trong mộng, ôm Tiểu Lang, cưỡi xe đạp, hướng ra bên ngoài. Thoạt nhìn 'Chính mình' kia là muốn mang Tiểu Lang đi ra ngoài chích. Trong mộng Quý Thu Bạch giống như có được siêu năng lực, bồng bềnh giữa không trung, nhìn 'Chính mình' ôm Tiểu Lang đi tới bệnh viện sủng vật. Sau đó Quý Thu Bạch nhìn thấy thiếu niên ánh mắt băng lãnh trong giấc mộng thứ nhất cũng đứng ở cạnh cửa, hất hất đầu với Quý Thu Bạch, ý bảo hắn theo vào. Sau đó Quý Thu Bạch cũng đi vào bệnh viện sủng vật, hắn nhìn thấy 'Chính mình' giao Tiểu Lang cho tên bác sĩ có tay như vỏ cây già kia, mà 'Chính mình' lại đến quầy trả tiền. Cho dù là đang mơ, Quý Thu Bạch cũng ngửi thấy được mùi buồn nôn từ trên người bác sĩ kia phát ra. 'Chính mình' cũng nghe thấy được. Hắn nhíu mày, từ quầy trả tiền bước đến, vỗ vỗ bả vai bác sĩ kia, nói: "Tôi không muốn chích nữa, ngươi đem trả nó cho tôi. " Tay bác sĩ trong vài ngày này chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại bắt đầu chảy mủ, phù thũng giống như móng heo. Thanh âm bác sĩ thực băng lạnh, như máy móc, đưa lưng về phía 'Chính mình', nói: "Này không phải cẩu. Không phải tiểu cẩu." Sau đó bác sĩ quay đầu, mùi hôi thối ập tới như đập vào mặt, "Đây là lang......" Quý Thu Bạch kinh ngạc nhìn bong bóng màu vàng nổi đầy trên mặt bác sĩ kia bể xong chảy ra máu tươi. Hắn cười dữ tợn ôm Tiểu Lang vào trong ngực, băng lãnh nói: "Trả lại ngươi?" Sau đó liền mang theo cái loại mùi vị tanh tưởi khó chịu, vung kim tiêm trên tay, đối với cánh tay 'Chính mình' mà đâm mạnh lên. 'Chính mình' phát ra tiếng thét ngắn ngủi. Ngay cả trong mộng Quý Thu Bạch cũng cảm giác được nỗi đau đớn, khí lực của hắn quá lớn, kim tiêm kia cơ hồ lún một đoạn trong thịt. Hắn buông kim ra , hai tay giơ Tiểu Lang lên, ném mạnh nó xuống đất. Sau đó, bác sĩ tựa hồ ý thức được Quý Thu Bạch trong mộng tồn tại. Quý Thu Bạch liền nhìn thấy bác sĩ vừa mạnh chuyển đầu, đầu hắn cơ hồ muốn rớt từ trên cổ xuống, bác sĩ kia cũng không để ý, cười dữ tợn, sau đó hướng về Quý Thu Bạch bên này mà đi tới......

[Edit-Đam mỹ]  Mạt Thế Dưỡng LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ