Đường mòn dẫn đến đài thủy tạ đều có vô số đá cuội màu sắc khác nhau lót đường, mặc dù nhìn qua không có góc cạnh, nhưng là thời điểm rải chúng trên đường mòn vẫn còn lẫn vào một số đá dăm nhỏ. Chỗ này có rất ít người đi đến cho nên đá dăm nhọn cũng không có bị dọn đi. Tiêu Vân Trác lập tức nằm ngã phía trên lớp đá, góc cạnh bén nhọn khiến mày hắn nhíu lại, cũng cảm nhận được da thịt truyền tới từng trận đau nhói.
Cố tình chuyện này còn chưa có dừng lại, Thường Hy cả người nhào đến trên người của hắn, khuôn mặt vốn trắng nõn nay vì tức giận mà đỏ bừng, một tay nàng chống tại lồng ngực của hắn định đứng lên, vừa lúc này Tiêu Vân Trác cũng định nâng thân thể, Thường Hy vừa dùng lực một cái cả người hắn lại đổ về phía sau, sau lưng càng thêm đau nhức.
Cả đời này Tiêu Vân Trác còn chưa có chật vật qua như vậy, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay túm lấy Thường Hy. Lúc này Thường Hy mới vừa nửa đứng dậy, áo bị Tiêu Vân Trác kéo về, không khỏi xoay người lại, thân thể mất thăng bằng lại một lần nữa ngã nhào.
Thường Hy kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy môi mình chạm phải một mảnh mềm mại mang theo hơi thở lạnh như băng, nàng mở choàng hai mắt, vừa vặn chống lại một đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm. Mà giờ phút này, hai mắt nàng trừng lớn, xen lẫn khiếp sợ cùng kinh hãi, trong lúc nhất thời thế nhưng hai người quên mất phải tách ra.
Thường Hy chợt phục hồi lại tinh thần, đẩy ra Tiêu Vân Trác, nước mắt rớt xuống, lã chã như châu rơi. Tiêu Vân Trác lần thứ ba bị ngã trở lại, đáng thương cho lưng hắn chắc phải gánh chịu trăm ngàn vết thương rồi. Nhưng đau đớn bén nhọn cũng không sánh được với kinh ngạc lúc này, trên môi tựa hồ còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, giương mắt nhìn lên, cũng chỉ thấy đôi mắt Thường Hy đẫm lệ mông lung nhìn mình, bộ dáng cắn răng nghiến lợi hận không thể dúng sức xé nát hắn.
Thường Hy dùng sức lau đi nước mắt, chỉ vào Tiêu Vân Trác nói: “Đời trước ta mắc nợ nhà ngươi sao? Làm sao ngươi cứ như âm hồn bất tán đi theo ta? Hiện tại tốt lắm… Ngươi… Ngươi thế nhưng… Ta ghê tởm ngươi! Thân thể cũng không còn trong sạch rồi, ta cũng không cần sống ở trên đời nữa, trực tiếp tự tử tại đây!”
Nữ tử thời cổ đại chú trọng nhất là trinh tiết, cả đời một nữ nhân cũng chỉ cho phép trượng phu của mình đụng chạm. Hôm nay Thường Hy gặp phải chuyện này còn mặt mũi nào mà sống tiếp? Nếu là lan truyền đi ra ngoài, không cần người khác động thủ chính nàng sẽ tự mình treo người tự vẫn để chứng minh trong sạch, thế nhưng chính là chuyện… Nàng làm sao có thể mở miệng khiến một nam nhân vì mình mà giữ bí mật? Nếu chuyện này thực đồn ra ngoài nàng cũng không có biện pháp sống trên thế gian này rồi, trái nghĩ không được, phải nghĩ cũng không thông, chân chân chính chính là muốn bức nàng đến đường chết rồi!
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đứng một mình rơi lệ, hắn cũng không phải là cố ý, huống chi mới vừa rồi là ngoài ý muốn, đơn thuần là ngoài ý muốn, hắn đã cảm thấy trong nội tâm có chúy áy náy, không nhịn được nói: “Cô đừng khóc, cùng lắm thì từ nay về sau cô đi theo tôi là được rồi!”
Thường Hy nghe vậy một hơi thiếu chút nữa lại ngất xuống. Cái gì? Để cho nàng theo một thái giám? Thường Hy hừng hực lửa giận lại vọt đi lên, gắt gao nhìn Tiêu Vân Trác, nhãn tình là ngọn lửa dường như có thể thiêu rụi cả đài thủy tạ này. Nàng cắn răng nói: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! Ngươi cái tên thái giám chết bầm, ngươi thối cầm thú, ngươi chiếm được tiện nghi còn ra vẻ! Ngươi đi chết đi!”
Thường Hy một cước đá Tiêu Vân Trác bay vào trong hồ, mình thì bụm mặt chạy. Nàng thật không muốn sống, chuyện này làm sao có thể xảy ra đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
LỆNH TRUY NÃ ĐÔNG CUNG : ÁI PHI ĐỪNG VỘI TRỐN
Ficção Geral------------------------------ Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất - nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không...