Thầy Hữu nghe tiếng hát ngân vang mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn ra phía giữa dòng thăm thẳm mà than rằng,
-Cuộc đời Hữu đây trừ tà sát quỷ bao năm chưa hề có lần nào cảm thấy nặng lòng như bây giờ, thật tiếc thay cho một nhi nữ có tấm lòng son sắc như nhà ngươi. Hy vọng vong linh của ngươi khi đến nơi tào phủ sẽ biết ăn năn hối cải, tu tập chánh đạo mà sớm ngày được luân hồi chuyển kiếp.
Thầy Hữu nói đoạn rồi dơ tay ra dấu cho chàng thanh niên nọ. Hiểu ý, chàng thanh niên từ trên phía bờ cát lội ngay xuống dưới con nước để hành sự. Nhanh nhẹn là vậy nhưng khi vừa chạm được một chân xuống dưới dòng thì anh ta bất ngờ ngã ngửa ra phía sau như thể có ai đó lôi lại. Thầy Hữu từ đằng xa quan sát thấy vậy thì lấy làm lo lắng lắm, lúc này chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là công sức cả buổi coi như đổ sông đổ bể, chưa kể đến nếu để ngạ quỷ thoái ấn sẽ nguy hiểm hơn gấp bội. Thầy Hữu một mặt lội nước chạy về phía bờ cát, mặt khác lại hô hoán đánh động cho mấy người đang ở trên bờ lúc bấy giờ,
-Không ai được gần lại, thằng kia nằm im dưới đất, đứng dậy là mất vía hóa điên hóa dại ngay.
Mấy người ở trên bờ nghe thấy thế thì thất kinh lắm, họ kéo nhau đứng chụm lại thành một tốp lùi về phía sau chừng hai mét, khuôn mặt người nào người nấy đều hiện rõ sự ái ngại, dè chừng. Về phần tôi lúc bấy giờ thì đang tập trung cao độ nhìn về phía hình nhân đang nằm chỏng trơ trên nền cát.
Trong tầm mắt của tôi khi ấy không chỉ tồn tại một người nam nhân và một hình nhân nữ như những gì người khác thấy, mà thêm vào đó, một bóng người đen thù lũ, lưng gù, tóc ngắn, ngồi sát ngay cạnh hình nhân nữ, hai tay hắn ta bưng mặt như thể đang khóc. Kỳ thực, lúc ấy bản thân tôi cũng không rõ đó là người hay ma, nếu như là người thì chẳng có lý gì lại dại dột đến cạnh hình nhân, làm trái lời thầy Hữu vào thời điểm này.
Tôi lấy tay lau đi vết bột đỏ bôi lên dưới mắt trái hồi tối rồi nhắm mắt phía bên phải vào để quan sát. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, lúc này thì bóng người khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Tôi nhắm mắt trái, mở mắt phải hòng xác định lại một lần nữa dự liệu của mình thì than ôi, vừa chập choạng canh sáng canh tối hắn ta đã xuất hiện ngay trước mặt, cái thứ quỷ dị toàn thây chỉ đặc sệt một màu đen, đôi mắt trắng dã không tròng mở chừng chừng nhìn thẳng vào tôi. Lúc ấy cũng vừa hay thầy Hữu lên đến bờ cát, ắt hẳn bản thân thầy Hữu cũng nhìn ra được cái thứ ma tà đang xuất hiện nên ngay lập tức lao về phía tôi, một tay che mắt phải của tôi lại, một tay vỗ vào hai bên tai tôi độp độp. Thầy Hữu nói,
-Lần sau có gặp lại thứ này thì tuyệt đối không được nhìn vào mắt của nó kẻo coi chừng có ngày mù lòa, câm điếc.
Nói xong, thầy Hữu quay sang đám thanh niên, tay chỉ thẳng vào mặt người phía ngoài cùng mà nói,
-Vong tà từ đâu tới sao dám làm điều hỗn hào ở đây, có biết hậu họa của những việc ngươi vừa làm nó lớn như nào không ?
Người thanh niên đứng phía ngoài quỳ rạp xuống nền cát, hai tay chắp vào van lạy thầy Hữu, mồm lắp bắp nói,
-Kính lạy thầy, con là Đại, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được làm người ở trong nhà của cô Xuân từ nhiều năm trước. Cô Xuân con chết oan lắm thầy ơi, xin thầy tha cho chúng con, thầy làm ơn giải trận pháp cho ba chúng con có cơ hội được thưa với thầy.