Phần 4

209 3 0
                                    

Ra là thế, tôi ấn tượng quá. Không phải tôi đã hiểu được tất cả, nhưng những lời bà nói rất có sức thuyết phục.

"Ở cái tuổi của bà, một ngày nào đó mà có được sang thế giới bên kia thì cũng chẳng có gì là lạ cả. Còn giờ là lúc hưởng lệ phí."

"Lệ phí? Bà thu tiền ư?"

Hai cánh mũi bà cụ nở ra như muốn nói: ô kìa, cháu phàn nàn cái gì nào? "Thế chẳng lẽ gửi thư không phải dán tem à? Làm gì có tem miễn phí chứ."

"Cháu biết thế nhưng mà..."

Thấy tôi ngơ ngác không hiểu gì, bà cụ liền chỉ vào cái tủ màu đen có tay cầm màu vàng.

"Ở ngăn kéo trên cùng ấy. Trong đó, có rất nhiều."

"Rất nhiều?"

"Đầy ắp," bà cụ gật đầu dứt khoát.

Tôi tập trung vào cái ngăn kéo trên cùng. Tủ tiết kiệm của lão bà bà! Đầy ắp tiền cơ đấy! Quả là choáng váng. Cái ngăn kéo to đùng ấy phải nhét được hẳn mười cái áo len ấy chứ.

"Mẹ cháu cũng gửi tiền mừng tuổi của cháu vào ngân hàng đấy bà ạ."

"Con bé ngốc. Thứ bà để vào ngăn kéo đó là những lá thư người ta gửi. Bà bắt đầu nhận chúng từ sau khi thầy bà mất. Suốt hai mươi năm trời, bà có nhiều khách hàng lắm."

"Cháu mở ra xem thử được không ạ?"

"Cũng được thôi, nhưng nếu xem thư, cháu sẽ phải mang chúng tới thế giới bên kia đấy."

Tôi dựng tóc gáy, sợ hãi rời mắt khỏi cái tủ.

"Bà mang thư hộ những ai thế ạ?"

Bà cụ bất ngớ vươn cổ về phía trước, đôi mắt đen đã hơi mờ đục nhưng rất linh hoạt nhìn thẳng vào tôi với vẻ trấn an.

"Nghe kỹ bà nói này. Cái ngăn kéo đó, bà sẽ chưa chết chừng nào nó còn chưa chật cứng và không thể nhét thêm bất cứ lá thư nào nữa. Nghĩa là khi nào nó đầy chặt, bà sẽ chết. Vì vậy, bà không thể tùy tiện giữ thư của bất cứ ai. Ví dụ như..." bà hạ giọng, "... nhân viên bưu điện vừa tới khi nãy."

"Cháu không trông thấy bác ấy."

"Thực ra thì bác ấy không đến để đưa thư. Bác ấy đến gửi thư cho bà giữ hộ. Vì vợ bác ấy chết chìm trong bồn tắm."

"Và...?"

"Bà không thể nói thêm được. Tên của người nhờ gửi thư phải được giữ bí mật."

Không chỉ miệng mà cả mắt bà cũng khép chặt, thậm chí lưng cũng gập lại tròn hơn mọi khi, trông bà cứ như một thứ đồ trang trí cổ lỗ trên chiếc ghế tựa. Đột nhiên, tôi hỏi bà.

"Gửi thư, hết bao nhiêu tiền hả bà?"

Tôi vờ như không thấy cánh mũi bà phập phồng. Song bà vẫn tỏ ra lạnh tanh.

"Chưa biết được. Còn tùy trường hợp chứ. Nếu là những người đã chết lâu rồi thì đắt đấy."

"Tại sao ạ?"

"Để tìm được người đó ở thế giới bên kia, chẳng phải là rất mất thời gian hay sao?"

Sao bà lại biết những việc như vậy dù chưa chết lần nào nhỉ?

Mùa thu của cây dươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ