"Bạch Tiêu Tiệp, từ hôm nay, tao và mày không đội trời chung! Mày cứ chờ đấy cho tao!" Nói xong đỏ mắt chạy đi.
"Ôi, đứa nhỏ này, sao có thể nói với chị con như thế!" Sau đó Mặc Mai trách móc đến xuất sắc, nhưng trong mắt nào có nửa phần trách móc.
"Tiêu Tiệp à, con đừng trách em gái con, nó còn nhỏ con làm chị phải thông cảm cho nó một chút!"
Đáy lòng Tiêu Tiệp cười lạnh, đây rốt cục là trấn an hay chế giễu cô không biết làm chị nhỉ?
"Thím, người còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì con muốn nghỉ ngơi." Tiêu Tiệp trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, từ trước đến nay cô đều không muốn dây dưa cùng người thím như vậy.
Mười giờ tối, Tiêu Tiệp mặc quần áo ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Mặc Mai lên tiếng, bà lớn tuổi khuôn mặt đầy nếp nhăn tức khắc trở nên hung dữ. Bà giống như không có nghe thấy lời nói của Tiêu Tiệp, vừa đi vào cửa vừa nói: "Tiêu Tiệp à, con xem, con đến nhà chúng ta ở lâu như vậy, thím đối xử với con thế nào trong lòng con biết."
Tiêu Tiệp sửng sốt, đối xử với cô thế nào? Nếu mà xem nhẹ những lần đánh chửi hồi nhỏ, và lũng đoạn tiền sinh hoạt phí của cô, thường thường muốn đuổi cô ra ngoài. Như vậy, đúng là "rất tốt".
Cô không lên tiếng, nhìn Mặc Mai, chờ bà ấy nói ra mục đích. Trước đến giờ cũng như vậy, khi có chuyện gì xảy ra mới có thể nghĩ tới cô. Không có chuyện gì thì quăng cô đi, hận không thể để cho cô tự sinh tự diệt.
"Con xem, bây giờ con gả đến nhà quyền thế, lập tức được sống cuộc sống tốt, có thể lấy người chồng có tiền như thế. Con biết đấy, nếu mà không có nhà chúng ta sau lưng chống đỡ, nhà chồng tương lai kia có thể để ý con sao." Mực Mai nói hết lời trong lòng bà, miệng đầy nước bọt bắn tung tóe.
"Thím ghét nhất là người không biết báo đáp công ơn, nhưng mà thím tin, Tiêu Tiệp con không phải người như vậy, đúng không? Thím nhìn con lớn lên từ bé, tính cách con thế nào thím rõ nhất. Vừa có hiếu vừa hiểu chuyện..."
"Thím người có chuyện gì cứ trực tiếp nói không sao cả." Tiêu Tiệp có phần không chịu nổi vẻ mặt tham lam này của thím, trực tiếp cắt ngang ham muốn tiếp tục nói của bà.
"Thím cũng biết Tiêu Tiệp là người thẳng thắn, con xem, tình hình công ty chúng ta bây giờ, tin rằng con cũng biết, sau khi con gả qua đấy, trước hết nói với Âu Minh bỏ vốn đầu tư vào công ty chúng ta. Tốt nhất có thể làm cho tập đoàn Tịch Âu vĩnh viễn chống đỡ sau lưng cho công ty chúng ta. Còn có việc quan trọng hơn, con xem con cũng kết hôn rồi, không phải vẫn còn Du Du nhà chúng ta sao? Thím nghĩ thế này, sau khi con gả qua, thuận tiện cũng mang theo Du Du, để cho nó cũng vào ở Tịch gia, thế nào? Tịch gia là nhà quyền thế, nhận thức đương nhiên cũng là nhà quyền thế, con cất nhắc Du Du, để nó cũng quen biết mấy người có tiền." Mặc Mai tính toán cô theo ý của bà, hai con mắt chuột lộ rõ ánh sáng tham lam.
Trong lòng Tiêu Tiệp chấn động, thế giới này vậy mà có người như vậy... Lòng tham không đáy? Công ty bọn họ? Nói đến thực ra theo di ngôn là cha để lại cho cô, kết quả khi đó cô còn nhỏ, chú lấy lí do là người giám hộ chiếm lấy.
Cô không có vấn đề gì, miễn là công ty có thể hoạt động được, giao cho ai cô cũng không quan tâm. Nhưng mà bây giờ lại muốn lợi dụng cô vì công ty giành giật phúc lợi? Cái này cũng hài hước quá đi? !
Làm người có thể ích kỷ đến mức này, trừ Mặc Mai nghĩ đến cũng không có người thứ hai. Bà đứng thứ nhất, ai dám đứng đứng thứ hai! Nhưng mà, coi như chính bà ngu, chẳng lẽ người khác cũng là kẻ ngu sao?
YOU ARE READING
Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ
RomanceLúc Bạch Tiêu Tiệp hai mươi hai tuổi, gả cho Tịch Âu Minh hai mươi sáu tuổi. Trở thành một người vợ giàu sang quyền thế tiêu chuẩn như mọi truyện ngôn tình khác, là đối tượng mà mọi người hâm mộ. Được rồi, có người vẫn không muốn thấy cô sống tốt! V...