Chương 14: em không có gì muốn hỏi sao?

1K 18 0
                                    

Chương 14: Em Không Có Gì Muốn Hỏi Sao?
Lúc này làm gì còn là một tổng giám đốc nghiêm túc, rõ ràng là một người chồng bình thường đang dỗ vợ vui vẻ mà. Tiêu Tiệp nhìn khuôn mặt thỏa mãn của anh, trong lòng ân hận, nếu rán tốt chút nữa thì tốt rồi.
Đang lúc vui đùa, Tiểu Nam xuất hiện.
Lần này cô chưa kịp nói gì, vì Tiểu Nam nói nhỏ bên tai Tịch Âu Minh, vẻ mặt anh lập tức tối đi, sau đó không nói câu nào, vội vàng rời đi, không kịp nói với cô câu nào.
Không biết có phải thính giác của cô quá tốt, hay chỉ là ảo giác, dù Tiểu Nam nói rất nhỏ, nhưng mà, cô vẫn nghe được vài chữ quan trọng.
Cô gái lần trước, cô vẫn còn nhớ tên cô ấy, Kiều Đại Tâm.
Một trận gió thổi qua, làm cây cối ngoài cửa sổ kêu xào xạc. Tiêu Tiệp nhớ buổi sáng xem dự báo thời tiết, báo tối nay có thể trời mưa.
Cô đóng cửa sổ, vừa mới kéo rèm cửa sổ. Bỗng nhiên có tiếng sấm chớp vang lên, tay cô run lên, điện thoại di động cũng rơi xuống đất. Cô vội vàng nhặt lên, chạy lên giường, sau đó lấy chăn đắp kín mình. Đến bây giờ Tịch Âu Minh vẫn chưa về, anh đi làm vẫn chưa xong sao? Vì sao không gọi điện thoại cho cô?
Tay cầm điện thoại liên tục phát run, cô rất muốn gọi điện hỏi một chút, nhưng mà ——
Ngộ nhỡ anh đang bận thì làm thế nào?
Cô cầm điện thoại trong tay, cả buối tối một cuộc gọi đến cũng không có. Bên ngoài tiếng sấm vang liên tục, cả buổi tối cô đều không ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tịch Âu Minh lại xuất hiện ở phòng ăn, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tiêu Tiệp ngồi bên cạnh anh không nói một câu, lạnh nhạt ăn bữa sáng, không khí xung quanh rất buồn tẻ, rất yên tĩnh, cô chưa ăn bao nhiêu.
Bỗng nhiên, anh để mạnh nĩa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô, lạnh nhạt nói: " Em không có gì muốn hỏi sao?"
Lòng Tiêu Tiệp trầm xuống, vẻ mặt càng lạnh lẽo, nói: "Không có."
Hai chữ rất nhẹ, lại giống như tảng đá lớn đè trong lòng anh, làm cho không người nào có thể hít thở được.
Mặt anh vốn âm trầm bây giờ càng tối đi, cô nghe được giọng anh lạnh giá đến mức tận cùng.
"Được, rất tốt! Tôi đúng là cưới được người vợ tốt!"
Nói xong giận dữ rời đi.
Cô cũng để đồ ăn xuống, hoàn toàn không muốn ăn.
Thực ra cô láng máng biết anh để ý cái gì, đêm không về ngủ, người làm vợ là cô cũng nên quan tâm một chút. Nhưng mà có thể sao? Cô đối với loại hành vi này không có hứng thú.
Cô lên tầng, nhìn gian phòng rộng lớn của bọn họ, thế nhưng lại cảm thấy hiu quạnh. Trên giường là quần áo người giúp việc vừa cầm lên, cô gấp chầm chậm, sau đó để vào tủ quần áo.
Bọn họ dùng chung tủ quần áo, anh một bên, cô một bên, dựa sát vào nhau, có vẻ rất ân ái. Thật ra thì có sao? Có lẽ đã từng có! Hoặc là chưa tồn tại.
Bỗng nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên một tiếng, sau đó tối đi. Thì ra đợi một đêm, điện thoại cũng hết pin. Nếu như anh ở bên ngoài... Vậy cô dùng lập tư cách gì gọi điện tới?
Chẳng lẽ muốn cô biến thành một người phụ nữ ghen tuông sao?
Gia Trường Lâm ở trong, Tiểu Nam nhìn tổng giám đốc lại nhìn mưa gió sắp đến, nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nói: "Tổng giám đốc... Có thể lên đường chưa?"
Ánh mắt kìm nén của Tiểu Nam không dấu vết nhìn cửa biệt thự, trừ người gác cổng thì không thấy gì khác, Tổng giám đốc đợi cũng đã mười mấy phút, lúc này chắc thiếu phu nhân sẽ không ra ngoài nữa. Nếu để ý, cần gì phải nổi giận, nói chuyện thật tốt không được sao?
Cuối cùng, Tịch Âu Minh lạnh nhạt nói: " Xuất phát đi."

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợWhere stories live. Discover now