Đối diện với khách sạn chính là bãi biển, hai chị em nhà họ Tưởng đứng ở dưới sảnh chờ Phương Tử Ngôn và em gái đi xuống. Đợi một lúc lâu, chỉ thấy một mình Phương Tử Ngôn bước tới, anh mặc một cái quần bơi bó sát người, cơ thể cường tráng giống như pho tượng Hy Lạp, cơ bụng săn chắc, tổng thể cân xứng hoàn mỹ.
Thiến Lệ mắt nhìn chăm chú đến ngây dại, Tương Ngôn Tân âm thầm nhéo cô một cái, Thiến Lệ " Á " một tiếng mới lấy lại tinh thần, xoa xoa cánh tay ai oán nói " Em nhéo chị làm gì? "
Tương Ngôn Tân cười nhạo nói " Ánh mắt của chị lúc nãy không chút động đậy, muốn đi bác sĩ nhãn khoa khám lại? "
Thiến Lệ tức giận nói " Em mới có bệnh cần khám bác sĩ đó, cả nhà em đều có bệnh..."
Tương Ngôn Tân cười khúc khích " Chị là đồ ngốc, nói vậy không phải tự mắng chính mình sao? "
Thiến Lệ ý thức được mình nói sai, tức giận không muốn để ý đến Tương Ngôn Tân, quay qua Phương Tử Ngôn hỏi " Anh Phương, Hân Ngữ đâu, sap cô ấy còn chưa xuống? "
Phương Tử Ngôn mỉm cười " Em ấy à, phải chờ một chút "
Chờ đến khi Phương Hân Ngữ từ thang máy bươc ra, lần này tới phiên Tương Ngôn Tân ngẩn người. Phương Hân Ngữ được mười bốn tuổi, chưa phát dục hoàn toàn, hai luồng ngực tròn nhỏ, mặc bộ đồ bơi màu quả hạnh, hai bắp chân tinh tế trắng hồng bước đi có điểm loạng choạng, nhìn cô hết sức yếu ớt nhỏ bé, làm Tương Ngôn Tân không nhịn được muốn đưa tay dìu cô.
Hân Ngữ phát hiện tầm nhìn của Tương Ngôn Tân rơi vào giữa hai chân mình, cô theo bản năng đem hai chân kẹp lại vùng nữ tính đang ướt nhẹp. Hân Ngữ mới đem phía dưới rửa ráy một hồi, chính là để xoá đi vết tích màu trắng đục. Anh trai thật ghê gớm, lúc ở trong phòng cũng không buông tha, yêu cầu tự mình thay đồ bơi cho cô.
Cởi ra từng món quần áo của em gái, Phương Tử Ngôn hai mắt nóng rực nhìn cơ thể trần trụi của cô.
" Anh hai đừng mà, thời gian rất vội "
Phát hiện Phương Tử Ngôn đang kéo khoá quần xuống, Hân Ngữ kẹp chặt hai chân khước từ.
" Chúng ta nhanh một chút là được "
Phương Tử Ngôn đem hai chân em gái đẩy ra, gác lên hông anh, rất nhanh hung hăng thúc vào miệng huyệt. Cửa kính phòng làm bằng thuỷ tinh, để có thể ngắm nhìn cảnh biển bên ngoài, mặc dù ở trên lầu cao, sẽ không bị ai thấy cảnh triền miên trong phòng, nhưng Hân Ngữ vẫn cảm thấy rất thẹn thùng giống như bị ai coi trộm.
" Anh hai, nhanh một chút, xin anh..." Phương Hân Ngữ cầu khẩn anh trai kết thúc nhanh một chút, mà Phương Tử Ngôn lại cố ý đem lời cô diễn giải thành một ý khác.
" Em muốn anh thúc nhanh hơn vào động nhỏ của em sao, khe huyệt chật hẹp của em kẹp anh thật chặt, có phải là muốn mỗi ngày anh đều đè em ra làm? " Phương Tử Ngôn dùng sức mãnh liệt đâm vào, cự vật liên tục ra vào bằng tốc độ kinh người, kèm theo lời nói sắc tình khiến Hân Ngữ ngượng ngùng.
" Không phải...là....A a ...anh hai...Thiến Lệ đang chờ phía dưới "
Phương Tử Ngôn chọc rút không ngừng, mật dịch chảy ra ướt đẫm rơi đầy lên sàn phòng. Phương Tử Ngôn cúi đầu hôn sâu lên đôi môi anh đào của Hân Ngữ, đâm mạnh vào trong, phun ra tinh dịch màu trắng.
Trận hoan ái này chưa thể thoả mãn được Phương Tử Ngôn, nhưng vì phải hội hợp với hai người kia, anh đành vội vả kết thúc cuộc yêu với Hân Ngữ. Nhưng phía dưới khe huyệt của Hân Ngữ mật dịch xen lẫn tinh dịch ồ ồ chảy ra, cô xấu hổ bảo anh trai xuống lầu trước, còn bản thân chạy vào trong buồng vệ sinh rửa hạ thể.
Nhìn trong gương có thể thấy một thiếu nữ da thịt ửng hồng, hai chân vì dạng quá lâu chưa hợp lại đươc, dịch thể màu trắng khả nghi từ giữa hai chân theo bắp đùi chảy xuống, Phương Hân Ngữ bất đắc dĩ xoa xoa hai gò má mình, hiện giờ còn cùng anh hai ngủ chung một phòng, anh hai nhất định sẽ quấn lấy cô cả ngày làm chuyện này, nếu như hai chị em Thiến Lệ phát hiện được thì sao, chỉ nghĩ một chút đều làm cô kinh hồn bạt vía .
BẠN ĐANG ĐỌC
Quỷ súc ca ca, mềm manh muội
Ficção GeralPhương Tử Ngôn: Không cho phép cùng những nam sinh khác tiếp xúc thân mật ngôn tình, không có anh hai cho phép không được nói yêu thương, vĩnh viễn đừng ... ở trước mặt anh hai nói tới chuyện lập gia đình. Phương Hân Ngữ: Một chút tự do cũng không...