Chap 16 Nổi Gió

1K 72 21
                                    

Căn tin trường Haneun

- Sao em không chuyển qua đây học luôn đi?

Jae Won khuấy sữa nóng nói, lập tức chiếc muỗng nhắm trúng ngay đầu cậu. Hanbin hậm hực liếc nhìn thằng "bạn thân", rồi lại nhìn sang Ji Eun, nhưng hắn bất ngờ, trái với khuôn mặt sung sướng vì nhận được lời gợi ý rất hay thì nó chỉ trầm ngâm. Nhận thấy phản ứng không bình thường của mình, Ji Eun cười, vuốt vuốt lại mái tóc, cúi đầu lý nhí.

- À...vì…tôi đang...làm trùm mà, qua bên đây cho thành osin của các anh chắc

Nó cố tìm một lý do nào nghe hợp lý nhất, nhưng sao nghe vẫn chẳng ra làm sao, vậy mà cả Jae Won và Hanbin đều gật gù vẻ như tin.

- Cô nghĩ thế là phải, vậy thì về trường cô mà làm trùm mỗi ngày đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa được không.

Ji Eun thở phào, không đáp lại lời khích bác của Hanbin, nó vẫn ngồi lỳ bên cạnh hắn, ý chẳng để tâm. Hanbin ghét cay ghét đắng cái tính lì lợm của vợ hắn, mỗi lần như vậy hắn đều chẳng thể làm gì.

Đột nhiên cả nhà ăn nháo nhào lên, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa.

- Chà đúng là cảnh hiếm hoi đây

Jae Won vẫn tiếp tục nguậy nguậy cốc sữa, tay chống cằm nhìn con người vừa bước vào căn tin, cũng là người gây ra tình trạng xào xáo kia. Vừa nhìn thấy June, Ji Eun đã run khắp người, vụ việc lần trước nó vẫn chưa quên nên giờ nó thật chẳng dám nhìn mặt anh. Đẩy ghế đứng dậy, Ji Eun nói gấp

- Được rồi tôi về trường đây, học vui vẻ nhé chồng.

Bỏ lại nụ cười méo xệ, nó nhanh chóng lùi mất. Hanbin nhíu mày nhìn theo, mọi lần đuổi khàn giọng nó cũng chẳng chịu nhích mông lên, vậy mà sao hôm nay lại ngoan ngoãn một cách kì lạ như vậy. Thực ra Ji Eun không chuyển qua trường này học đơn giản vì June cũng học ở đây, từ nhỏ anh đã luôn bảo không muốn dính líu gì đến nó, nên muốn nó tránh xa anh càng xa càng tốt .

- Chỉ có bấy nhiêu đây thôi à? Con nhỏ nom như giang hồ hất hàm hỏi, Ra Hae bịm môi khẽ gật

- Tiểu thư con nhà giàu mà chỉ có vài xu lẻ thế này, không đủ cho tao mua cái quai của túi xách nữa.

Xung quanh có vài cái miệng nhếch lên khinh bỉ, Ra Hae vẫn cúi gầm mặt xuống

- Lột hết đồ của nó đem bán chắc cũng được kha khá đấy

Con ban này xoa xoa cằm nhìn nhỏ từ đầu đến cuối, rồi hùa mấy con kia lao vào "xâu xé" Ra Hae. Nhỏ kinh hãi, miệng lí nhí cầu xin, đôi tay yếu ớt bất lực trong sự cấu xé tàn bạo

- Này

Một tiếng gọi cất lên, nhẹ như gió nhưng khiến mặt ai cũng xanh xao không còn giọt máu. Chúng quay lại nhìn và thất kinh vì nhìn thấy người mà chúng đã nghĩ. Ji Eun khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhíu lại, rõ ràng nó đang không vui.

- Tụi bây có biết mình đang làm gì không?

- ...xin...lỗi chị 2, lần sau ..... tụi em sẽ không đụng đ...

- Lần sau? Nếu hôm nay tao không được ăn cơm thì có lẽ không sống nổi đến "lần sau" đâu.

Chúng nhìn nhau vẻ không hiểu. Ji Eun từng bước chậm rãi tiến về phía Ra Hae. Quan sát từ đầu đến cuối rồi hỏi.

[Hanbin - Khi Tôi 17] [Edit] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ