chap 6-1

138 2 0
                                    

  Sau đêm đó, Diệp Cương không hề nhắc lại chuyện muốn cô đồng hành quay về Đài Loan. Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ hôm hắn về Đài Loan, Thư Dĩ Nhu kết thúc ngày làm việc ở quán sách, rồi tập một bài Yoga sau đó đi bộ về nhà, về đến nhà sẽ gọi điện cho Diệp Cương để hỏi hắn mấy giờ sẽ về đến nhà.

Khi đi qua công viên, cô còn dừng lại ngắm nhìn một đóa cúc dại đang nở rộ.

Thật ra từ khi quán sách có nhân viên bán hàng thường trực thì mọi chuyện đều rất tốt: đôi khi có thể tùy ý đi tập Yoga, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống.

Nếu Diệp Cương cũng cùng tập Yoga với cô, thì chắn chắn hắn sẽ hiểu thế nào là tự tại ngay thôi, sẽ không phải lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt nhăn nhó. Con người ta trong đầu mỗi một giây có bao nhiêu là suy nghĩ xoay chuyển, nếu có thể tập trung tập từng động tác Yoga, mọi suy nghĩ sẽ được thanh tịnh, đó cũng chính là cách thả lỏng cơ thể. Cơ bắp của Diệp Cương rất rắn chắc, khỏe mạnh, có thể bơi liền một lúc hai mươi vòng quanh bể bơi, nhưng lại vô cùng cứng nhắc, mới đứng cúi đầu hai tay chạm đến đầu gối là không thể cúi thêm được nữa. Độ mềm mại của cơ thể không đủ để tập thêm động tác nào nữa, thật y hệt như cá tính của hắn vậy!

Nhưng bù lại, hắn luôn trang trải cho mọi hoạt động của quán sách, nếu không cứ dựa vào doanh thu bán sách của Dĩ Nhu thì chắc chẳng làm được gì.

Giờ đây mọi chuyện đều rất tốt đẹp, nếu mỗi ngày Diệp Cương không gọi điện đường dài về để hỏi đến từng ly từng tí mọi chuyện trong ngày của cô thì còn tốt hơn! Vì khi hắn làm như thế làm cô có cảm giác mình không hề được tin tưởng.

"Anh ấy rất bận cơ mà, sao cứ phải để ý mấy chuyện vặt ấy nhỉ?" Thư Dĩ Nhu ngửa đầu nhìn trời, thì thầm tự hỏi.

"Cô lúc nào cũng nhàn hạ nhỉ." một bóng chợt đứng trước mặt cô.

"Hương Vân, chị đến Đông Kinh từ bao giờ thế?" Thư Dĩ Nhu kinh ngạc, cười hỏi.

"Tôi vừa đến. Cô có biết sau lần gặp mặt ấy tôi bị buộc phải từ chức không?" Quách Hương Vân hỏi lại.

"Diệp Cương không nói cho tôi biết".

"Đúng thế, đây là chuyện nhỏ với anh ấy nên chắc anh ấy không nói lại." Quách Hương Vân cười khổ, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

"Vâng, vì giữa hai chúng ta cũng không thân thiết mấy." Thư Dĩ Nhu nghiêm túc gật đầu.

Quách Hương Vân trợn mắt, nhìn cô với vẻ bất khả tư nghị.

Thư Dĩ Nhu bình thường thì có thể nói chuyện dông dài, nhưng hôm nay cô lại quên mang áo khoác, trời đang tối dần, gió thổi làm cô cảm thấy lạnh nên muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.

"Thế bây giờ chị đến đây để du lịch hay vẫn ở lại Công ty làm việc?" Thư Dĩ Nhu xoa xoa đôi tay, nhẹ giọng hỏi.

"Tôi đến gặp cô không phải là để nói chuyện phiếm đâu, cô có biết rằng vì sau khi kết hôn hai người ở lại Đông Kinh đã dấy lên một trận phong ba trong gia tộc không? Cô không biết rằng tháng sau Ban giám đốc sẽ họp và thông qua ý kiến của các trưởng lão trong gia tộc là một chuyện vô cùng quan trọng đối với Diệp Cương, đúng không?" Quách Hương Vân kích động hỏi.

Thư Dĩ Nhu co rúm người lại, có cảm giác như mình vừa bị giáng một đòn thật mạnh. Diệp Cương có nhiều chuyện cần phải xứ lý như vậy mà sao hắn lại không cho cô biết một chút nào?

Bởi vì hắn không muốn làm cô buồn bã? Hay hắn cho rằng cô không thể giải quyết mấy vấn đề này?

Thư Dĩ Nhu nhíu mày, nghiêng về vế trước hơn "Diệp Cương đã không nói gì với tôi cả." Nhưng chắc là hắn cũng cảm thấy bị áp lực nên mới luôn muốn cô nghỉ làm cùng hắn quay về Đài Loan.

"Vì anh ấy yêu cô nên không muốn ép buộc cô về Đài Loan ở. Nhưng một người vợ tốt thì phải biết chia sẻ với chồng, phải đứng cùng một chiến tuyến với anh ấy, chẳng lẽ cô không hiểu cả điều này ư?" Quách Hương Vân tức giận nói.

Thư Dĩ Nhu nhìn Hương Vân, đột nhiên cô hiểu được rằng Diệp Cương mong muốn gì ở một người vợ.

Đáng lý ra cô phải để ý điều này mới đúng chứ.

"Có vẻ chị sẽ là một người vợ hợp với anh ấy." Dĩ Nhu thành thật nói.

"Cô đang châm chọc tôi đấy à? Cô thừa biết là Diệp Cương không thích tôi còn gì. Tôi tuy vô cùng kính trọng anh ấy, nhưng cũng rất buồn vì bị anh ấy ghét bỏ." Quách Hương Vân nói nhỏ nói, nước mắt trào ra.

Thư Dĩ Nhu nhìn Quách Hương Vân khóc và hiểu rằng họ đang có nỗi đau lòng giống nhau. Cô biết vì Quách Hương Vân luôn ủng hộ Diệp Cương cho nên mới lén lút gặp mình để cảnh tỉnh, muốn cô giúp đỡ Diệp Cương trong tình thế khó khăn này.

"Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?" cô quan tâm, rủ rê.

"Ăn tối? ăn tối để ngồi nghe cô kể về cuộc hôn nhân mỹ mãn của mình à? Cô đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi rồi." Quách Hương Vân lui lại về phía sau từng bước, như thể cô vừa bị người ta tát cho một cái.

"Nếu Diệp Cương cưới một người khác thì chị cũng cảm thấy như vậy à? Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nên thẳng thắn thừa nhận sự thật chứ." cô dịu dàng nói.

"Nói thì rất dễ! bởi vì cô không có một người mẹ luôn ở bên cạnh mình chê bai mình đã thất bại." Quách Hương Vân nghẹn ngào nói.

"Không cần phải để ý đến bà ấy, trong mắt mọi người chị là một người rất có năng lực. Như vậy, trong mấy năm gần đây sự vất vả của chị cũng không uổng phí, đúng không?" Dĩ Nhu vỗ vai Quách Hương Vân hỏi.

Hương Vân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt mình, nghẹn lời, lâu sau mới thốt lên: "Cô thật là một người kỳ lạ, tôi chưa hề suy nghĩ theo cách này bao giờ."

"Tôi không phải là dị nhân! Chẳng qua tôi luôn luôn nhìn nhận sự thật, dù là kết quả xấu hay tốt tôi đều thừa nhận nó, bởi vì tôi không phải là người có tham vọng gì." cô thành thật nói.

Quách Hương Vân nhìn vẻ "liễu yếu đào tơ" của Thư Dĩ Nhu, kinh ngạc khi nhận ra là cô ấy có thể đối chọi được với ý chí cứng rắn của Diệp Cương, chỉ là do vẻ bề ngoài yếu ớt của cô đã đánh lừa được mọi người mà thôi.

"Tóm lại, cô nên khuyên anh ấy nhanh về Đài Loan đi." Nói xong, Hương Vân quay người bước đi. Thư Dĩ Nhu nhìn theo, đột nhiên nhận ra mình chưa từng thấy Hương Vân cười bao giờ.

"Hương Vân, chị phải tìm cách để bản thân mình luôn được vui vẻ." Thư Dĩ Nhu nói với theo. Cô thấy đôi vai của Quách Hương Vân co lại làm Dĩ Nhu muốn đến gần an ủi.

Con người ta ngoại trừ chuyện sinh tử, thì điều gì là đại sự đây?

"Hẹn gặp lại." Quách Hương Vân bật khóc nức nở rồi chạy đi.

Không kết hôn cũng đượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ