Mở đầu

10.9K 208 7
                                    

Không biết bắt đầu từ khi nào?
Nàng thường thường nhớ đến hắn. Nhớ nụ cười của hắn.
Chờ mong nhìn thấy tươi cười của hắn......

Mùi máu tươi! Cưỡi tuấn mã tuyết trắng, một mình một ngựa đi ở núi rừng không người, mùi máu nồng đậm từ phía trước bay tới, làm cho tế mi giấu ở sau mũ sa màu đen hơi hơi nhăn lại. "Hí!" Bạch mã cũng ngửi được mùi máu tươi, bất an ở tại chỗ đá móng trước.

"Hư...... Tuyết nhi." Tay nhỏ bé trắng nõn khẽ vuốt ngựa yêu vài cái, trấn an cảm xúc của nó, sau khi nó yên tĩnh, mới tiếp tục thúc con ngựa đi về phía trước. Mới đi vài bước, phía trước mấy cổ thi thể làm cho nàng dừng lại cước bộ. Con ngươi bình tĩnh nhẹ nhàng quét trên thi thể liếc mắt một cái, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên người thiếu niên ngồi ở trước cổ thụ

── Hắn là người duy nhất có hơi thở. "Tiểu cô nương, ngươi không sợ sao?" Nhìn tiểu cô nương trước mắt một thân hắc y, thiếu niên giơ lên tươi cười, cười đến tự đắc, cười đến tự tại, phảng phất miệng vết thương trên bụng hắn giống như không có chảy máu. Tuy rằng, hắn cười làm miệng vết thương trên bụng co rúm, đau đến nỗi làm cho hắn nhíu mày khẽ kêu một tiếng nhưng trên mặt tươi cười lại vẫn như cũ chưa giảm, giống nhau sáng lạn.

Nàng nhìn hắn. Hắn có khuôn mặt trẻ con, mày kiếm hướng lên, ánh mắt thật to, tươi cười mà vi mị, mũi cao, cho dù không cười thoạt nhìn cũng giống đang cười miệng.

Tuy rằng, hắn lúc này đúng là cười. Biết tiểu cô nương trước mắt đang đánh giá hắn, ánh mắt thiếu niên tò mò cũng nhìn thẳng nàng, trang phục màu đen, mũ sa ô sắc, tuấn mã tuyết trắng......

"Ngươi hẳn là tiểu thần y nổi danh trên giang hồ gần đây đi?" Nếu đúng vậy, vận khí của hắn thật tốt. Nàng không nói lời nào, cúi đầu cầm bình dược từ trong lòng, tùy ý quăng cho hắn. Thiếu niên tiếp được, giương mắt nhìn nàng, gương mặt trẻ con vẫn đang cười hì hì: "Cứ như vậy? Tiểu thần y không động thủ giúp ta bôi thuốc sao?"

Nàng không đáp lại, thúc tuấn mã, bước qua thi thể, tiếp tục đi tới. Không thèm để ý lạnh lùng của nàng, thiếu niên vẫn cười đến sáng lạn, đối với bóng dáng nàng rời đi nói: "Cám ơn dược của ngươi, ta tên là Tư Không Hạ, hữu duyên tái kiến." (Có duyên gặp lại)

Quái nhân! Nàng ở trong lòng trả lời, không nghĩ đến còn có thể tái kiến hắn.
********************

"Thật khéo! Lại gặp mặt." Khuôn mặt đồng dạng giống trẻ con, đồng dạng tươi cười, bất đồng là lần này bị thương không phải bụng mà là toàn thân cao thấp đao thương to nhỏ. Máu tươi từ quần áo bị cắt chảy ra ròng ròng, giống như thi thể đầy rẫy nơi này, nhưng hắn lại là người duy nhất sống sót.

Nàng nhíu mày, lập tức ngồi xuống, cúi đầu nhìn hắn. Mới nửa tháng, không nghĩ tới lại gặp hắn! Bình thường mà nói, nàng đã cứu nhiều người như vậy, sẽ không nhớ kỹ người gặp mặt một lần, bất quá, hắn lại làm cho nàng nhớ kỹ.

Bị trọng thương, còn có thể cười sáng lạn đến như vậy, cuộc đời nàng ít thấy. Nhìn trên người hắn miệng vết thương to nhỏ, lại hướng lên trên nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng bất giác nghi hoặc nâng lên mi tiêm. Hắn không đau sao?

[Reup] Thuỷ Phù Dung trong lòng Liệp Ưng - Nguyên ViệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ