Kết thúc

4.5K 108 3
                                    

Quý Tri Bác cầm quải trượng, chậm rãi đi ra tửu lâu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đứa con rời nhà đã lâu đứng ở ngoài cửa.

"Hạ...... Hạ nhi!" Hắn kinh ngạc mở to mắt.

Tư Không Hạ không được tự nhiên nhìn hắn, không nói lời nào. Quý Tri Bác khẽ thở dài, nét mặt già nua tràn đầy hối hận.

"Ta biết con vẫn không chịu tha thứ cho ta, ta thực xin lỗi nương của con, con hẳn là hận ta......"

"Ông có yêu nương không?" Tư Không Hạ đột nhiên mở miệng hỏi làm Quý Tri Bác sửng sốt, giống như không nghĩ tới Tư Không Hạ sẽ hỏi hắn, trợn to mắt, kích động nhìn hắn.

"Đương nhiên có yêu, nương con là nữ nhân đời này ta yêu nhất."

"Vậy vì sao đối với nàng như vậy? Nếu là yêu nhất, vì sao phải làm cho nàng cô tịch mà chết?" Tư Không Hạ truy vấn.

"Vì sao nha......" Nhìn hắn, Quý Tri Bác nở nụ cười.

"Bởi vì cho dù là yêu nhất, ta cũng không có biện pháp chỉ yêu một mình nàng." Tư Không Hạ nhìn Quý Tri Bác, không hiểu lời hắn.

"Đứa nhỏ, con sẽ không hiểu?" Quý Tri Bác sáng tỏ gật đầu.

"Không hiểu cũng tốt, con tựa như nương con, đa tình nhưng cũng rất chuyên tình, cô nương có thể làm cho con yêu nhất định là người thật hạnh phúc." Hắn ý vị nhìn Tô Dạ Đồng đứng ở một bên, cười đối với nàng gật đầu. Tô Dạ Đồng cũng đi theo nhẹ nhàng gật đầu, hồi cho hắn một chút cười.

Tư Không Hạ nhìn về phía Tô Dạ Đồng, mâu quang lộ nhu tình.

"Nàng tốt lắm, ở trong lòng ta, không có ai so với nàng được." Nói xong, hắn lại nhìn về phía Quý Tri Bác, con ngươi đen phức tạp không được tự nhiên, một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.

"Ta...... Ta sẽ trở về thăm ông." Nghe được hắn nói, Quý Tri Bác kinh ngạc trợn to mắt, hốc mắt nóng lên, không thể tin được hỏi: "Con nói cái gì?"

Tư Không Hạ ho nhẹ vài tiếng, khuôn mặt anh tuấn có điểm không được tự nhiên.

"Ông...... Tuổi nhiều, bản thân nên chiếu cố chính mình, hảo hảo điều dưỡng thân thể, không cần để bị bệnh."

"Hảo, hảo, ta biết rồi......" Nghe được quan tâm trong lời nói của con trai, Quý Tri Bác rơi lệ, không ngừng gật đầu.

"Kia......Như vậy, ông nhanh lên xe đi!" Thấy lão phụ khóc, Tư Không Hạ lại càng không tự tại nhưng là tâm cũng không giống như trước hận.

Hắn tựa hồ có điểm hiểu được, cha không phải không thương mẹ hắn, hắn chỉ là nhiều tình, không có biện pháp chỉ chuyên chú yêu một người.

"Hảo, hảo." Quý Tri Bác lên xe ngựa, muốn nói lại thôi nhìn Tư Không Hạ, một hồi lâu mới mở miệng.

"Kia...... Con chừng nào thì trở về thăm ta?" Thấy khuôn mặt phụ thân vừa vui lại lo lắng, Tư Không Hạ lộ ra biểu tình nhu hòa.

"Ngày sinh nhật tháng sau của ông, ta sẽ về."

"Hảo, hảo, phụ thân chờ con." Quý Tri Bác cao hứng gật đầu.

"Đúng rồi, về chuyện Vân Nhi...... Nàng thần trí không rõ, Thu nhi đã cùng nàng giải trừ hôn ước, chúng ta đem nàng đuổi về Lí gia, về sau sẽ không lui tới."

"Ừm, ta đã biết." Tư Không Hạ gật đầu, nghe được Lí Phương Vân điên rồi, hắn không có cảm giác gì, đối với nữ nhân thương tổn Tô Dạ Đồng, hắn không tự tay đối phó nàng cũng đã nhân từ.

"Vậy tháng sau chúng ta gặp lại." Quý Tri Bác dặn dò.

"Được." Tư Không Hạ gật gật đầu, nhìn xe ngựa dần dần rời xa, trong lòng hận cũng chậm rãi biến mất theo.

"Cái này nàng vừa lòng đi?" Hắn quay đầu tức giận nhìn về phía người bên cạnh.

"Ừm!" Tô Dạ Đồng ôm tay hắn, mỉm cười với hắn.

"Tâm của chàng, cũng không còn trầm trọng đi?" Nàng biết, hắn tuy rằng hận phụ thân hắn, nhưng khi nhìn đến phụ thân lớn tuổi, vẫn là mềm lòng, chính là không chịu xuống mặt mà thôi.

"Đúng nha!" Tư Không Hạ nở nụ cười, vui vẻ ôm lấy nàng, ở tại chỗ xoay quanh.

"A! Chàng làm cái gì vậy?" Tô Dạ Đồng kêu to, thấy mọi người tò mò nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được nóng lên.

"Chàng mau buông ta xuống!"

"Không muốn!" Hắn tiếp tục ôm nàng xoay quanh, lớn tiếng hỏi: "Đồng nhi, ta cũng chưa từng nói qua, ta rất yêu nàng?"

Người này! Tô Dạ Đồng nhịn không được đỏ mặt, nhìn đến mọi người vây xem, cười trộm, cảm thấy hảo quẫn.

"Đủ rồi, chàng đừng náo loạn!" Nàng xấu hổ quẫn gào thét, nhưng cánh môi lại nhịn không được giơ lên, bởi vì lời hắn nói. Hắn nói...... Yêu nàng nha!

Phát hiện môi nàng tươi cười như hoa, Tư Không Hạ cũng cười to theo, ôm lấy nàng, dùng sức hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn đang cười trộm kia.

"A......" Tô Dạ Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn ngăn chặn.

"Tư...... Không......" Mà mọi người vây xem, lại thưởng thức biểu diễn đến hỏa hỏa lạt lạt. Tư Không Hạ mới không sợ, trong lòng hắn chỉ có thiên hạ trong lòng.

Đồng nhi của hắn ── mặt lãnh tâm nóng, nữ nhân tâm địa mềm. Hắn yêu thảm nàng! Hoa phù dung của hắn.

🎉 Bạn đã đọc xong [Reup] Thuỷ Phù Dung trong lòng Liệp Ưng - Nguyên Viện 🎉
[Reup] Thuỷ Phù Dung trong lòng Liệp Ưng - Nguyên ViệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ