Lầu ba, Đoạn Cần Tâm bị hai gã áo đen đẩy mạnh vào trong phòng khách lảo đảo ngã mạnh xuống mặt đất đụng vào tay vịn ghế salon. Sau khi cô vịn ghế salon ổn định mình, xoay người không sợ thế lực ác đối mặt nhân viên tập đoàn đòi nợ. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bọn họ.
"Các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô hỏi.
"Đơn giản hai chữ -- trả tiền." Đối phương bày ra tư thái lưu manh, sau khi ngồi vào ghế salon đem hai chân giơ lên gác trên bàn trà nói.
"Tôi nói rồi tôi sẽ trả."
"Vậy thì lấy ra đây a, đừng chỉ nói suông bằng cái miệng."
"Tôi cần chút thời gian."
"Lần trước mày cũng nói như vậy, lần trước nữa mày cũng nói như vậy, một chút của mày quả thật là rất lớn." Đối phương giễu cợt.
"Tôi và các anh không giống nhau, kiếm tiền cần tốn thời gian." Cô không chút sợ hãi hất cằm lên phản kích.
Đối phương có chút sửng sốt dường như không ngờ cô dám châm chọc bọn họ như vậy. "Con đàn bà này lá gan không nhỏ nha!" Người áo đen híp mắt nói.
Đoạn Cần Tâm không để vẻ mặt mình lộ ra một tia khiếp đảm hoặc sợ hãi nào, mặt không chút thay đổi nhìn thẳng đối phương nói: " Tôi sẽ không quịt nợ cũng sẽ không chạy trốn chỉ cần các anh đồng ý cho tôi thời gian tôi nhất định sẽ trả."
"Thời gian bao lâu, một tuần?"
"Ba tháng." Đây đã là thời gian nhanh nhất rồi.
Đối phương nghe cười ha ha hai tiếng sau đó châm chọc nói: "Ba tháng? Tao có nghe lầm không?" người đó quay đầu hỏi đồng nghiệp.
"Không có. Nó nói ba tháng." Một tên áo đen khác trả lời.
Hai chân gác trên bàn trà co rụt lại đạp một phát đột nhiên bàn trà bằng mây "Phanh" một tiếng toàn bột ngả ở trước mũi chân Đoạn Cần Tâm, thiếu chút nữa đập trúng cô. Cô dù có liều mạng muốn mình bình tĩnh không muốn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhưng sắc mặt vẫn không tự chủ được trở nên trắng bệch.
"Mày coi ông mày là nhà từ thiện sao? " Một đạp nữa làm một bàn trà nhỏ gần đó cũng bị ngả lăn.
"Bây giờ lập tức lấy tiền ra nếu như không có tiền thì ngoan ngoãn đến quán rượu làm cho tao."
Đoạn Cần Tâm trừng to hai mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ lại khó có thể tin.
Quán rượu sao?
"Dáng người mặc dù không có gì đặc sắc nhưng gương mặt này cũng tạm được. Mày ngoan ngoãn làm nói không chừng chưa tới ba tháng đã có thể trả hết tiền cho tao rồi." Người đó dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát cô đe dọa mà nói.
Đoạn Cần Tâm không tự chủ được lùi về phía sau, mặt nạ luôn không sợ hãi từ từ vỡ ra, sau khi mặt nạ bị vạch trần vẻ mặt hoảng sợ từ chút một lộ ra ngoài.
Cô không biết bọn họ có phải nói nghiêm túc không, nếu như mà phải lấy sức của một mình cô căn bản không đánh lại hai người đàn ông khỏe mạnh, cho dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
Không! Cô thà rằng chết cũng không để bị bọn họ đem bán vào quán rượu.
"Leng keng, leng keng." Tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, trong nháy mắt ba người trong nhà toàn bộ cứng lại. Hai người mặc áo đen bởi vì không biết người tới là ai mà thân thể căng thẳng, Đoạn Cần Tâm còn lại là sợ hãi không biết làm sao đi ra cửa, mẹ không ở nhà sẽ không ở lúc này mà chạy trở về chứ? Cô không hy vọng mẹ bắt gặp cảnh tượng trước mắt, bắt gặp con gái của mình bị uy hiếp bị bán tới quán rượu chịu khổ.
Cửa chính không khóa, người ngoài cửa "Rắc" một tiếng liền đem cửa mở ra nghênh ngang đi vào.
Nhìn thấy người tới, đầu Đoạn Cần Tâm đột nhiên trống rỗng.
"Mày là ai?" Nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xông vào, người áo đen lạnh lùng hỏi.
Thường giáo sư.
Ba chữ đó là tiếng lòng của Đoạn Cần Tâm. Đầu cô vẫn như cũ chìm trong mơ hồ không cách nào vận hành. Bởi vì căn bản cô không hiểu nổi người không thể nào xuất hiện ở chỗ này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Giống như là không nghe thấy câu hỏi của đối phương, Thường Phong đầu tiên là thong thả quan sát tất cả trong phòng khách, bao gồm hai cái bàn trà bị ngả trên mặt đất sau đó mới đưa mắt về phía trên người cô quan sát kĩ từ đầu tới chân một lần.
"Đoạn tiểu thư, bọn họ là bạn của cô sao?" Anh bình tĩnh mở miệng, rõ ràng biết rõ mà còn hỏi.
Đoạn Cần Tâm có loại cảm giác đổ mồ hôi lạnh, không biết anh ta rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu xuẩn. Anh ta chẳng lẽ không nhìn ra hai người mặc áo đen trước mặt này không phải là người lương thiện sao? Mặc dù có chút hận anh nhưng Sài Nghê nói không sai người không biết vô tội, cô vô duyên vô cớ đem tội đổ lên đầu anh coi anh là kẻ thù dường như không công bằng với anh. Trọng điểm là hướng ngân hàng tư nhân ngầm vay tiền gặp phải rắc rối là người họ Đoạn không liên quan tới người họ Thường của anh, cho nên cô tuyệt đối không thể lôi anh vào đống chuyện rắc rối này.
"Thật ngại quá, hiện tại tôi đang có chút việc mời anh về trước được không?" Cô lạnh lùng đối anh hạ lệnh đuổi khách, trong mắt có thỉnh cầu, cầu xin anh nhanh chút rời đi chỗ này không hi vọng liên lụy đến người vô tội như anh.
Thường Phong nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như có điều suy nghĩ một lúc lâu --
"Hai vị là tới đòi nợ?" Anh đột nhiên quay đầu mặt ngó người mặt áo đen nói, "Bao nhiêu tiền? Tôi trả."
"Chuyện này không liên quan tới anh, xin rời đi." Đoạn Cần Tâm ngạc nhiên trừng to đôi mắt, buột miệng kêu lên.
"Chuyện này tuyệt đối có quan hệ tới tôi, nếu như không liên quan hôm đó tôi đã không cần chịu một tát kia rồi, không phải sao?" Thường Phong nhìn về phía cô ung dung giải thích.
Trong lúc nhất thời cô lại cứng họng, không lời nào để nói.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Thần sắc anh đột nhiên mềm mỏng, nhẹ giọng nói với cô.
Đoạn Cần Tâm kinh ngạc nhìn anh. Chỉ thấy anh khẽ mỉm cười với cô, lại xoay người đối mặt phần tử đòi nợ."Bao nhiêu tiền?" Anh hỏi lần nữa.
"Mày thật muốn giúp con đàn bà này trả nợ sao?" Người mặc áo đen dường như không tin, trên mặt tràn đầy nghi ngờ. " Mày là gì của nó, có quan hệ gì với nó?".
"Quan hệ của tôi và cô ấy các anh không cần phải biết, chỉ cần nói bao nhiêu tiền." Thường Phong phát cáu nói.
Người áo đen suy nghĩ thấy cũng đúng, cần gì quản tụi nó có quan hệ gì, chỉ cần mình đòi được tiền hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
"Bảy trăm năm mươi ngàn."
"Nói bậy!" Đoạn Cần Tâm không thể tin trợn mắt kêu to, "Trên giấy nợ rõ ràng chỉ ghi có năm trăm ngàn."
"Vay tiền không cần lãi sao?," Người áo đen quay qua nhìn cô lạnh lùng nói.
"Cho dù muốn lời cũng không cần nhiều như vậy!"
"Đây chính là cho vay nặng lãi." Người áo đen cười lạnh nói.
"Cái này quá khoa trương rồi!" Đoạn Cần Tâm khó có thể tin lắc đầu nói, vừa tức vừa giận cự tuyệt tiếp nhận lãi suất cao quá đáng như vậy."Mới trong thời gian 1 tháng, những tên muốn ăn tươi nuốt sống mấy người --"
"Tôi trả." Ở lúc trước khi cô nói ra những lời chọc giận người khác, Thường Phong bỗng nhiên cắt đứt lời cô, "Nhưng trước hết tôi muốn xem giấy nợ."
Người mặc áo đen liếc anh một cái từ trong túi xách lấy ra giấy nợ và bản gốc đã ký tên, lăn tay vung vẫy ở trước mặt anh.
"Đúng không?" Thường Phong quay đầu hỏi Đoạn Cần Tâm.
Vẻ mặt cô phức tạp nhìn anh, không biết nên gật đầu hay lắc đầu thì tốt hơn.
Anh thật muốn giúp cô trả số nợ đó sao? Nhưng anh căn bản không cần làm như vậy, mà cô cũng không có quyền tiếp nhận sự giúp đỡ của anh a!
Chẳng qua là nếu không trả tiền sẽ khiến những tên khốn ăn tươi nuốt sống này tiếp tục tăng tiền lời lên hoặc là trực tiếp thực hiện lời uy hiếp lúc trước, cô còn có thể sống nổi sao?
Cô không sợ chết nhưng bỏ lại một mình mẹ gánh chịu tất cả những chuyện này quả thật quá đáng thương, coi như là vì mẹ cô vẫn không thể chết.
Đoạn Cần Tâm rũ mắt xuống đối anh gật đầu một cái sau đó thấp giọng nói: "Tôi sẽ trả tiền lại cho anh."
Đối mặt với lãi suất một tháng đã tăng lên phân nữa, cho dù cô có kiêu ngạo quật cường như thế nào cũng không khỏi bị áp lực tiền bạc cùng thực tế tàn khốc đó ép cho cúi đầu.
Đáy mắt Thường Phong thoáng qua một tia đau lòng, thật sâu nhìn cô một cái lại lần nữa dời tầm mắt trở về trên mặt người áo đen: " Có thể nhận chi phiếu không? Hay là nhất định phải trả tiền mặt?" Anh hỏi.
"Chi phiếu cũng được. Tin rằng mày cũng không dám trêu chọc tụi tao."
Thường Phong gật đầu một cái. " Vậy xuống dưới lầu đi, tôi đã nhờ người mang chi phiếu đến chắc cũng sắp đến."
Người áo đen hơi nâng lên đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm anh hỏi: "Mày sẽ không gạt tụi tao, sắp đến không phải là chi phiếu mà là cảnh sát chứ?"
"Nếu các anh chỉ có hai người có thể tôi sẽ làm như vậy nhưng các anh lại là một tổ chức, có một đám người, hơn nữa chuyện gì cũng dám làm không phải sao? Tôi sẽ không ngốc đến tự mình chuốc phiền phức." Sau khi bình tĩnh nói xong Thường Phong đi thẳng ra cửa.
Hai tên áo đen nhìn nhau một cái mặc dù không nói gi nhưng vẫn dùng ánh mắt ý bảo đối phương cẩn thận một chút, rồi mới đi theo anh rời đi.
Đoạn Cần Tâm không còn cách nào khác cứ như vậy ném mọi chuyện cho anh xử lý, chỉ chần chờ một giây liền đi theo xuống lầu.
Đi ra cửa chính khu nhà trọ Thường Phong lập tức gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau liền thấy một người đàn ông mặc tây trang vội vã bước tới trước mặt anh, sau khi cùng anh nói mấy câu liền từ trong túi xách lấy ra một phong thư giao cho anh. Thường Phong đem chi phiếu trong phong thư rút ra hướng người mặc tây trang muốn bút sau khi viết xuống số tiền chính xác và ký tên liền đi về phía phần tử tập đoàn đòi nợ vẫn luôn cẩn thận chú ý bốn phía đem chi phiếu đưa cho người nọ.
"Giấy nợ." Sau khi chi phiếu bị đối phương rút đi, anh ngửa tay đối người mặc áo đen nói.
"Khẳng định tấm chi phiếu này có thể lấy được tiền?" Đối phương nheo mắt cẩn thận hỏi.
"Đây là tấm chi phiếu của công ty, tôi sẽ không lấy danh tiếng của công ty ra đùa giỡn, càng không lấy tánh mạng ra đùa giỡn." Thường Phong trầm ổn trả lời.
"Tao thích người thông minh." Người áo đen nhếch miệng cười haha nói, sau đó đem giấy nợ trong túi đưa cho anh.
Thường Phong cúi đầu nhìn qua vừa xác định là bản gốc và giấy nợ không sai liền trực tiếp ra tay đem hai tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ.
Người mặc áo đen rời đi, Đoạn Cần Tâm đã chạy tới bên cạnh anh, chân mày nhíu chặt nhìn những mảnh vụn trên tay anh.
"Anh không nên xe bỏ nó." Cô nói.
"Thứ này cô còn cần dùng sao?" Anh khẽ cau mày nhìn những mảnh giấy vụn trên tay không hiểu hỏi cô.
Đoạn Cần Tâm không phản bác được nhìn anh. Thật sự không hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào? Rõ ràng ở trường dạy khoa kỹ thuật thông tin lại ở bên ngoài dạy người ta chơi cổ phiếu. Rõ ràng xem ra hào hoa phong nhã, lịch sự nho nhã nhưng khi đối mặt với những tên xã hội đen của tập đoàn đòi nợ lại ung dung bình tĩnh, không lo không sợ.
Còn nữa ......., mới vừa rồi người đàn ông tây trang thẳng thớm kia có quan hệ gì với anh? Sao lại đối anh rất cung kính, còn để anh tùy tiện lấy bảy trăm năm mươi ngàn giúp cô trả nợ, cuối cùng còn đem giấy nợ là bằng chứng duy nhất chứng minh vừa rồi anh bỏ ra một khoản tiền lớn xé thành từng mảnh nhỏ?!
Anh ta rốt cuộc là người như thế nào? Là quá mức tin tưởng cô sẽ không quịt nợ, hay là quá tin người?
Nghĩ lại có lẽ đều không phải xé bỏ giấy nợ với số tiền không hợp đổi một tấm phù hợp hơn đây mới là người thông minh nên làm, anh là giáo sư cũng sẽ không đần mới đúng.
"Anh chờ tôi một chút, tôi lên lầu viết giấy nợ bảy trăm năm mươi ngàn cho anh." Cô tự nhận nghĩ thông suốt đối anh nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
GIÁO SƯ THƯỜNG DỊU DÀNG
RomanceTác giả:Kim Huyên Thể loại:Ngôn Tình Nguồn:DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái:Full Anh mặc dù có hai thân phận, một là Tổng giám đốc một công ty, một là vị giáo sư đẹp trai. Nhưng anh luôn thích tự giới thiệu danh hiệu thứ hai, vả lại rất được chị em phụ nữ y...