CHƯƠNG 70

2K 48 0
                                    

Bởi vì lo lắng cho thân thể Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh không có vội vã lên đường, tạm thời ở khách điếm, hai người cũng không ra ngoài, cả ngày ở trong phòng không ngừng nói chuyện, ngươi nói xong rồi ta nói, buổi tối ôm chặt nhau ngủ, hận không thể đem đối phương khảm vào thân thể của mình, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Cầu Hải không có việc gì làm, ban ngày liền đi ra bên ngoài mò mẫm dạo chơi, hôm nay ở trên đường nghe được một tin tức quan trọng, hắn hai ba bước chạy vội về khách điếm.

"Gia, phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi."

Xảy ra chuyện lớn? Trái tim Thẩm Thanh Lạc trầm xuống, Cầu Thế Trinh đang bóc vỏ trái cây cho Thẩm Thanh Lạc, nghe vậy thần sắc vẫn như thường, ngón tay không ngừng, lột bỏ da đem thịt quả đút vào trong miệng Thẩm Thanh Lạc, mới quay đầu lại nói: "Nôn nôn nóng nóng, lần tới nhỏ nhẹ một chút, chớ dọa phu nhân, chuyện gì?"

"Gia, phu nhân, Dương Giang bên kia xảy ra chuyện lớn rồi."

Dương Giang? Thẩm Thanh Lạc thầm tính thời gian, lúc ôn dịch ở Dương Giang bạo phát thì nàng cùng Cầu Hải đã rời khỏi Phượng Thành, cũng gần một tháng rồi, lúc này nên bình ổn rồi mới đúng! Chẳng lẽ lá khổ đinh không dùng được?

"Dương Giang xảy ra chuyện lớn gì?" Cầu Thế Trinh hỏi.

Cầu Hải do chạy nhanh về báo tin, chưa kịp lấy lại hơi, thở hổn hển nói: "Dương Giang xảy ra ôn dịch."

"Cái gì?" Cầu Thế Trinh biến sắc, Dương Giang cách Thanh Dương chỗ bọn họ hiện tại dừng chân vẻn vẹn hơn một trăm dặm, "Chuẩn bị xe ngựa, lập tức rời đi."

"Gia, không vội, đã bình ổn được rồi." Cầu Hải lấy lại hơi thở, nói ra trọng điểm: "Ôn dịch được ổn định rồi, Thanh Dương không cần lo lắng nữa, nghe nói ngay cả Dương Giang, cũng xoá bỏ lệnh cấm cho phép dân chúng ra khỏi thành rồi. Nô tài muốn nói là Yến Ninh, Yến Ninh - lạc Ninh thương hào ở trong cơn ôn dịch đại xuất danh tiếng rồi. . . . . ."

Nếu là gian thương, nhất định sẽ chờ ôn dịch bộc phát trong thời gian lâu dài, chờ trong thành Dương Giang chết không ít người, người người sợ hãi lúc đó vận chuyển trà khổ đinh đến Dương Giang, khi đó sẽ có thể bán ra giá tiền cao hơn. Yến Ninh tính tình ôn hoà hiền hậu, tuy là vì kiêng dè bị nghi ngờ hạ độc nên không dám đến sớm, chờ ôn dịch xảy ra đến ngày thứ năm liền đến Dương Giang, nhưng ngày đó Dương Giang đã phong thành; Yến Ninh ở ngoài thành cầu kiến Cung Phóng, nhưng Cung Phóng không cho hắn tiếp kiến.

Yến Ninh đợi thẳng đến lúc bệnh dịch xảy ra nửa tháng sau, lúc Khâm sai triều đình đến mới đem chuyện trà khổ đinh có thể trị ôn dịch nói ra , vốn thân phận của hắn thấp hèn, không gặp được Khâm sai, nhưng may mắn, Khâm sai phụng chỉ giải quyết bệnh dịch lần này, lại là Ứng Viễn Phi. Yến Ninh cũng không lấy thân phận thương gia cầu kiến Ứng Viễn Phi, mà trực tiếp lấy thân phận bạn bè cũ xin thông truyền(xin gặp mặt).

"Cung Tri Châu (Cung Phóng) tiếp kiến Yến Ninh chậm trễ đưa đến mấy ngàn dân chúng chết bởi bệnh dịch, Thánh Thượng giận dữ, giáng chức của hắn, Ứng công tử trị bệnh dịch có công, chưa hồi kinh, thánh chỉ đã ban, thăng quan tam phẩm, đề bạt làm Hộ Bộ Thị Lang rồi." Cầu Hải hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, Ứng Viễn Phi thăng quan, địa vị Cầu phủ vô hình chung cũng tăng lên, tang lễ lần trước, Ứng Viễn Phi thay mặt chủ nhân đáp lễ cảm ơn, hắn có quan hệ mật thiết với Cầu phủ không cần phải nói người người cũng biết rồi.

Không bởi vì chuyện này, Ứng Viễn Phi cũng sẽ quan thăng lên chức Thị Lang, Thẩm Thanh Lạc không có vui mừng ngoài ý muốn, cười hỏi: "Yến Ninh đâu?"

"Yến Ninh lần này tạo được danh tiếng, công không hề nhỏ hơn Ứng đại nhân, Hoàng Thượng phong quan cho hắn, nhưng hắn cự tuyệt. Lần này thương hào kiếm được bao nhiêu bạc không biết, chỉ là nghe nói có một thương hào muốn mua lại hiệp nghị mà Lạc Ninh thương hào đã cùng những hộ dân ở Đinh Châu kí kết việc độc quyền thu mua lá khổ đinh, ra giá mười vạn lượng hoàng kim."

Thẩm Thanh Lạc thầm khen, thương hào Đông gia này phản ứng rất nhanh nhẹn, trải qua lần bệnh dịch này, trà khổ đinh sẽ trở thành Linh Đan Diệu Dược mọi người sẽ không ngừng tìm mua uống trong thời gian lâu dài, mà địa phương duy nhất có thể trồng ra khổ đinh thì tất cả nông hộ đó đều đã cùng Yến Ninh ký hiệp nghị rồi, người khác khó có thể chia một chén súp nữa, người này ra giá mười vạn lượng vàng, nhìn thì nhiều, nhưng nếu là người lòng dạ hiểm độc không giống Yến Ninh ôn hoà hiền hậu, không mất mấy năm sẽ kiếm được mấy triệu lượng vàng cũng không thành vấn đề.

Yến Ninh tính tình cẩn thận không dám chuyên quyền (độc đoán), nói vậy còn chưa đáp ứng.

"Thế Trinh, Yến Ninh có thể vẫn còn ở Dương Giang, chúng ta đi đường vòng qua, cùng nhau hồi kinh thôi."

"Bên kia mới vừa xảy ra bệnh dịch, nàng còn có đứa bé. . . . . ." Cầu Thế Trinh có chút không yên tâm.

"Không có chuyện gì, chúng ta không vào thành, chỉ tìm người vào thành đi kêu Yến Ninh ra ngoài, những hiệp nghị thu mua lá khổ đinh kia, ta muốn giao phó Yến Ninh bán."

"Tại sao lại bán?" Cầu Hải lớn tiếng hỏi, "Đây chính là Tụ Bảo Bồn(châu báu)."

Thẩm Thanh Lạc mỉm cười, đến Cầu Hải không hiểu lối buôn bán cũng biết cái này chính là Tụ Bảo Bồn, những thương nhân khác càng không cần nói cũng biết, bọn họ hẳn là đỏ mắt nóng tâm. Lạc Ninh thương hào mới vừa ngóc lên, dựa vào lần bão Tuyết lần trước cùng bệnh dịch lần này mới có chút khởi sắc, nhưng không có gì căn cơ, Đại Hi(tên nước) tùy tiện xách một nhà thương hào nào ra ngoài, cũng có thể đem Lạc Ninh đè chết, những thứ hiệp nghị kia là Tụ Bảo Bồn, cũng là treo ở trên đầu Lạc Ninh thương hào một thanh lợi kiếm, không chỉ không thể giữ, mà còn phải mau sớm bán đi.

Cầu Thế Trinh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, không hề phản đối nữa, phân phó Cầu Hải chuẩn bị, ba người buổi trưa ngày hôm đó liền rời khỏi Thanh Dương tiến về phía Dương Giang.

Ra mười vạn lượng hoàng kim muốn thu mua hiệp nghị trong tay Lạc Ninh thương hào, cũng không phải là thương hào nổi danh gì, nhà này được đặt tên là Thịnh Vượng thương hào, phía sau màn là Đông gia nhưng thật ra là Tiêu Nhữ Xương, Thịnh Vượng thương hào thành lập, cũng để phục vụ cho Tiêu gia, là Tiêu Nhữ Xương vì muốn đùa bỡn - âm mưu phá đổ khánh phong mà thành lập, để cho thương hào này đến Khánh Phong vay tiền.

Tiêu Nhữ Xương là từ Cung Phóng biết được tin tức của Dương Giang. Cung Phóng năm xưa vào kinh đi thi, đến Phượng thành thì bị ốm nặng, không chỗ cư trú, cơ duyên xảo hợp gặp được Tiêu Nhữ Xương ra tay giúp đỡ, sau khoa cử trúng tuyển, mặc dù làm Ngũ Phẩm Tri châu, cũng coi như tài trí hơn người, cũng không quên ân tình Tiêu Nhữ Xương năm xưa, vẫn cùng Tiêu Nhữ Xương có thư lui tới, hai người thành tri giao hảo hữu. Cung Phóng lần này thất trách bị giáng chức, làm mấy năm Tri Châu trong túi bạc không thiếu, nhưng vẫn đến tìm Tiêu Nhữ Xương nương tựa.

Tiêu Nhữ Xương nghe Cung Phóng kể tình hình, nghi ngờ ghen ghét nảy ra. Lần trước là vụ bão tuyết, lần này bệnh dịch vừa như thế, Lạc Ninh thương hào hiển nhiên là đang dùng thiên thời mưu tài.

Tài sản của Thẩm Thanh Lạc, cũng là của Cầu Thế Trinh, cứ theo đà phát triển này, không đến 5 năm, tài lực Cầu phủ sẽ vượt xa Tiêu gia, nếu kế sách hiện tại không thể thực hiện được, về sau muốn đối kháng với Cầu phủ, Tiêu Nhữ Xương không thể nắm chắc phần thắng.

Mấu chốt buôn bán trà khổ đinh tại bệnh dịch lần này, Tiêu Nhữ Xương tất nhiên đã nhìn ra. Sau khi khổ tâm suy nghĩ một đêm, Tiêu Nhữ Xương đi đến Ngụy gia, tìm Ngụy lão thái bắt đền.
". . . . . . Thảm trạng muội muội ta lúc chết, tin tưởng lão thái thái đã biết đến, Tiêu gia muốn năm vạn lượng hoàng kim, cũng không nhiều lắm." Tiêu Nhữ Xương nói thẳng, lạnh lùng nhìn Ngụy lão thái.

Ngụy gia, gia tài ở dưới Cầu phủ, cùng Tiêu gia càng không so bì nổi, Ngụy lão thái một vị phụ nhân khổ sở chống đỡ lấy gia nghiệp, giữ vững sự nghiệp đã không dễ phát triển càng khó hơn, mặc dù có thể xuất ra năm vạn lượng hoàng kim, nhưng không muốn lấy. Nhưng Tiêu Nguyệt Mị thật sự bị nàng nhi tử hành hạ đến chế, tuy nói người chết đã rất nhiều ngày, chứng cớ không có ở đây, Tiêu Nhữ Xương nếu muốn liều mạng trị chết Ngụy gia, lấy tài lực Tiêu gia, Ngụy gia cũng không có cách nào ngăn cản.

"Xin Tiêu công tử cho lão thân một chút ngày giờ chuẩn bị." Ngụy lão thái đành chấp nhận.

"Tại hạ cần dùng gấp bạc, không chờ được Lão thái từ từ chuẩn bị."

"Tiêu công tử nói đùa, lấy tài lực Tiêu gia . . . . . ." Ngụy lão thái muốn nịnh hắn.

" Đồ cưới chuẩn bị cho muội muội ta đã tốn mất hơn phân nửa gia tài Tiêu gia, lần này thật là nhu cầu cấp bách, tại hạ muốn mua. . . . . ." Khôn khéo như Tiêu Nhữ Xương, dĩ nhiên biết Ngụy lão thái kiếm bạc không dễ, hắn cũng không phải thật sự muốn đòi bạc Ngụy gia, chỉ là muốn đem Ngụy lão thái trói đến trên một cái thuyền, sau đó chiếc thuyền này đang chạy trên đường lại có gì ngoài ý, cả thuyền đều bị chìm, Ngụy gia bị suy tàn theo là tất nhiên, dù lấy theo gia tài Tiêu gia, thế nhưng hắn lại không buồn.

Tiêu Nhữ Xương không ngừng tô son trát phấn, thu mua hiệp nghị trong tay Lạc Ninh thương hào, đó là một cái Tụ Bảo Bồn lấy chi không hết, Ngụy lão thái liền động lòng.

Tiêu Nhữ Xương tiếp đó lại lãnh đạm nói: "Chuyện này không đợi được rồi, tại hạ may mắn biết tin tức trước, đợi thêm ba năm ngày nữa, các thương hào khác cũng biết rồi, khoan nói mười vạn lượng hoàng kim, chính là 20 vạn lượng, cũng không nhất định có thể mua được."

Đêm dài lắm mộng, mấu chốt buôn bán thoáng chốc, Ngụy lão thái không phải không biết, Ngụy lão thái rất muốn bắt được chỗ tốt trong đó.

Ngụy gia không có đủ tài lực tự mình thu mua, Ngụy lão thái muốn cùng Tiêu gia hợp tác, được chia một chén canh.

Ngụy lão thái nói lên, Ngụy gia cầm năm vạn lượng hoàng kim cho Tiêu Nhữ Xương, không tính là bồi thường, cùng Tiêu gia hợp tác làm vụ này, chỉ là mặc dù xuất ra một nửa bạc, Ngụy gia lại nguyện chỉ chiếm hai phần tiền lãi, Tiêu gia được tám phần.

Đề nghị này nhìn thua thiệt, thật ra thì khôn nhưng không thể không tinh, Ngụy lão thái quả thực là người khi cần thiết thì hung ác làm thịt không nương tay, chen tay vào vụ mua bán này, có thể kiếm được không biết bao nhiêu cái năm vạn lượng, Tiêu Nhữ Xương ở trong lòng cười lạnh, trên mặt lại sảng khoái đáp ứng.

Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh đi hai ngày thì đến Dương Giang, Ứng Viễn Phi vẫn còn ở Dương Giang xử lý bệnh dịch, đồng thời tạm thay chức của Cung Phóng, chờ triều đình phái tân Tri Châu đến. Mặc dù khủng hoảng bệnh dịch đã đè xuống, nhưng mọi người mua vẫn điên cuồng mua trà khổ đinh, người của Lạc Ninh thương hào vẫn còn tiếp tục bán trà, Yến Ninh cũng chưa rời đi.

"Thế Trinh, Huynh chưa chết, thật tốt quá."

"Ha ha, không chết được."

Ứng Viễn Phi cùng Cầu Thế Trinh ôm nhau, vỗ lẫn lưng nhau, vang thùng thùng.

"Thanh Lạc, nghe nói xảy ra rất nhiều việc, còn tốt đó chứ?" Yến Ninh nhìn thấy Thẩm Thanh Lạc lên tiếng hỏi.

"Đều đi qua rồi." Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Chuyện cũng còn thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi, kiếm rất nhiều bạc, quả thật không dám nghĩ giống như. . . . . ." Yến Ninh nói đến khai tiêu cùng vào trướng, Thẩm Thanh Lạc khoát tay ngừng lời của hắn, cười nói: "Những thứ này sau này hãy nói, nghe nói có người muốn thu mua mấy cái hiệp nghị kia của thương hào chúng ta?"

"Đã bán mất." Yến Ninh nhỏ giọng nói: "Ứng công tử nói với ta, lúc Hoàng Thượng ban thánh chỉ đã hỏi chuyện này, hắn cảm thấy có chút không ổn, muốn ta mau đem bán những hiệp nghị kia, ta vốn là phải đợi chủ ý của muội, sau khi nghe lời của hắn liền bán, mười vạn lượng vàng đã vào tay, sau đó Ứng công tử để cho ta quyên ra năm vạn lượng cho triều đình, ta đáp ứng rồi, cũng đã quyên vào quốc khố, muội sẽ không trách ta chứ?"

Thẩm Thanh Lạc nghe lời nói của Yến Ninh một hồi kinh hãi, đây là triều đình muốn nhúng tay vào trồng khổ đinh, hiệp nghị kí kết giữa thương hào cùng nông hộ là hợp pháp, Hoàng Đế không thể tham dự vào, nói vậy sẽ khéo thiết danh mục tìm cách gây phiền phức cho thương hào có hiệp nghị.

Vội vàng bán đi, lại quyên ra nửa số bạc, tản đi ghét hận của Hoàng Đế, mới có thể bảo vệ Lạc Ninh thương hào bình an. Thẩm Thanh Lạc lau mồ hôi, khen: "Làm tốt lắm, chúng ta nên đa tạ Ứng công tử."

"Nói như vậy, người thu mua hiệp nghị sẽ xui xẻo?" Yến Ninh hỏi. Hắn giống như lời của Cầu Thế Trinh là một người trung thực cẩn thận, cũng không phải loại người ngoan độc chuyên chế tự làm theo ý mình.

"Dĩ nhiên." Thẩm Thanh Lạc gật đầu, thương xót nói: "Cái thương hào mua hiệp nghị đó sẽ gặp xui xẻo, Hoàng Đế sẽ không ngại miệng lưỡi, vì để tránh - trừ hậu hoạn, có lẽ sẽ tìm một cớ để định tội tịch biên gia sản diệt tộc..., đem cả nhà thương hào tiêu diệt. Mọi người chết rồi, tài sản tự nhiên sẽ sung vào quốc khố rồi."

"Cái gì?" Yến Ninh sợ tới mức nhảy dựng lên, kêu lên: "Chuyện đến nước đấy, không thể nào? Trong quốc khố cũng không thiếu mười vạn lượng hoàng kim, tốn tiền mua về chẳng phải được sao?"

"Trong quốc khố phải không có hoàng kim, nhưng, chúng ta mười vạn lượng bán ra hiệp nghị, trong nháy mắt sẽ tăng đến vài chục vạn lượng, triều đình khống chế trồng trọt khổ đinh, lại không thể giống như thương hào nâng cao giá lời như vậy, trả vài chục vạn lượng hoàng kim, như thế nào nguyện ý?"

"Đúng vậy !" Yến Ninh ngẩn người nói: "Ta hôm qua bán cho Thịnh Vượng, sáng nay nghe nói có người muốn mua lại của Thịnh Vượng, giá đã lên 20 vạn lượng rồi, ta còn nghĩ, bán được giá thấp, không biết muội có thể trách ta hay không!"

Thẩm Thanh Lạc dãn ra một hơi, Yến Ninh tính tình ôn hoà hiền hậu không có chủ kiến, thật sự là chỗ tốt, nếu là cố chấp người, chỉ sợ chưa chắc chịu nghe Ứng Viễn Phi khuyên bảo.

XUÂN MANG LƯU LUYẾNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ