Chapter 2

549 91 14
                                    

" Việc này trông vui phết ". Yoongi thích thú nói. " Hoàng tử , con rồng canh hoàng tử và hiệp sĩ muốn đánh con rồng canh hoàng tử dùng chung một bữa tối với nhau." Seokjin gật đầu và Yoongi ậm ừ." Anh đã có thể ra khỏi đây"

Seokjin trừng mắt " Tôi đã hứa là tôi sẽ không bỏ đi. Nếu tôi đi thì cậu sẽ đuổi theo tôi và rồi đánh với Namjoon trong tình trạng bị thương. Tôi không muốn như vậy.". Anh chỉ vào bát thức ăn mà Yoongi vẫn chưa thèm đụng tới." Giờ thì ăn đi."

Namjoon lên tiếng," Tôi không biết là rồng có thể ăn được thức ăn của người đó.Tôi tưởng là chúng sẽ đi săn xong ăn những con gia súc cơ."

Seokjin chớp mắt." Yoongi đã ăn thức ăn của tôi ngay từ đầu rồi."

Yoongi nhún vai." Thật ra thì tôi có thể ăn cả 2.". Họ rơi vào trạng thái im lặng ngay sau đó nhưng Seokjin trông như không nhận thức được tình hình căng thẳng hiện tại. Từ nãy đến giờ chủ đề chỉ xoay quanh mỗi anh, Yoongi cắn miếng thịt cừu Seokjin nấu và suy nghĩ. Cậu nghĩ rằng không biết hiệp sĩ kia sẽ cảm thấy họ bất bình thường hay ngược lại.Nếu anh ta thấy thú vị , cậu ta sẽ đến lần nữa. Nếu không thì tốt , như vậy đỡ rắc rối hơn.

Yoongi không biết nên cảm thấy vui mừng hay giận dữ vì ngay ngày hôm sau Namjoon lại tới , đem theo một bó hoa khiến Seokjin cười tươi như nắng mùa hạ. Nhưng khi Seokjin nhìn Yoongi, cậu lại tỏ vẻ thờ ơ ( Yoongi nghĩ vậy).

Namjoon đến thăm anh mỗi ngày và mỗi lần đem theo một bó hoa khác nhau. Yoongi thắc mắc không biết anh ta đã lấy nó ở đâu. Mụ phù thủy đã nguyền cả khu rừng xung quanh tòa tháp phải chịu cảnh u ám. " Ắt hẳn cậu ta đã dành cả ngày để hái những bông hoa rực rỡ đó.", Yoongi bình luận. Seokjin lấy bó hoa cũ ra sấy khô rồi cho bỏ của Namjoon vào lọ. Bây giờ thì hoa khô được treo khắp tòa tháp. Mọi thứ đều có mùi của hoa. Yoongi đã không nghĩ rằng mình bận tâm về việc đó nhiều đến như vậy." Anh thích cậu ta sao Seokjin ?"

Seokjin do dự một chút. " Tôi..Tôi có thích."

" Không phải vì anh ta sẽ cứu anh , mà anh thật sự thích cậu ta ?"

" Ừm "

" Thế tại sao anh còn chần chừ?"

Seokjin thở dài." Tôi không muốn lại thấy cậu đánh nhau để rồi bị thương lần nữa. Tôi thật sự không muốn thấy cả hai người bị thương.". Anh sờ vào những bông hoa sắp héo và tiếp tục thở dài." Tôi đoán tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi đây."" Tôi nghĩ tôi nên nói với Namjoon là cậu ta hãy thử vận may của mình với chàng hoàng tử khác ."

Và ngày hôm sau khi Namjoon đến , trong tay ôm đầy hoa, Seokjin đã nói với anh như thế . Namjoon chỉ mỉm cười , nắm lấy tay Seokjin và bảo anh đừng lo lắng về việc đó . Yoongi lầm bầm với chính mình khi thấy Seokjin dần thả lỏng lúc Namjoon đem một con ngựa vào tòa tháp và thậm chí giúp Seokjin cưỡi nó vài vòng.

Hm
------------------------------------------------------------

" Chúng ta nên đấu với nhau," Yoongi nói với Namjoon.Seokjin kích động." Đấu kiếm thôi," Yoongi trấn an. " Tôi sẽ không làm anh ta bị thương."

" Và anh sẽ không làm Yoongi đau chứ ?" Seokjin nôn nao hỏi Namjoon.

Namjoon dịu dàng cười . Rồi Yoongi thấy mặt và tai Seokjin dần đỏ ửng như những bông hồng Namjoon đem tới sáng nay. " Tôi sẽ không làm cậu ấy bị thương . Dù sao thì lâu rồi tôi không đấu kiếm , nên hôm nay thử chút cũng tốt. "

[Trans][Yoonjn] Now that I see youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ