Chương 5

849 65 2
                                    

Giờ Draco cảm thấy thực sự bức bối.

Bởi một lý do, đó là Granger đã dễ dàng tha thứ cho Potter và Weasley vì đã gặp gỡ một đội Quidditch thảm hại nào đó thay cho việc đi cùng cô ấy đến hội chợ sách.

Thứ hai, là Weasley, kẻ phản bội huyết thống, người bạn tri kỷ của Potter, một con người thảm hại, giờ đang ôm cô ấy bằng cánh tay nhớp nháp rác rưởi của mình. Hắn có thể thấy gương mặt cậu ta chỉ cách cô ấy có vài inch và tên đó đang thì thầm điều gì đó với cô ấy. Hẳn là nó rất hài hước bởi cô ấy cười rất tươi.

Cô ấy dường như đã quên những chuyện vừa rồi. Hắn tức tối găm mạnh chiếc nĩa vào miếng cá nướng của mình.

Hắn muốn ếm bùa cái tên đầu đỏ chết tiệt đó ngay lúc này và ngay tại đây.

Làm sao mà cái thứ đó dám chạm vào vật sở hữu của hắn chứ?

Blaise hết nhìn Draco rồi lại quay ra nhìn Granger và Weasley, sau đó trở lại với món cá nướng của hắn.

“Blaise,” nó nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng biểu hiện thì cho thấy điều ngược lại. “Kế hoạch thay đổi. Chúng ta sẽ theo đuôi Weasley trước.”

~*~*~*~

Ron cuốc bộ về phía thư viện với vẻ hăng hái và niềm kiêu hạnh hiện rõ trên khuôn mặt.

Hermione đã gửi cho cậu một lá thư yêu cầu gặp cô ở thư viện. Sau giờ giới nghiêm. Một mình. Trong khu vực cấm. Một nơi tối tăm.

Cậu mỉm cười ngu ngốc và bước vội.

Hẳn là vậy. Cậu có thể cảm nhận được rằng họ sắp đến với nhau. Cậu đã chờ đợi giây phút này kể từ khi cuộc chiến bắt đầu. Cậu yêu cô rất nhiều nhưng cuộc chiến đó đã chia cắt hai người.

Và cuối cùng thì họ được ở bên nhau.

Cậu không thể đợi cho đến khi Hermione thuộc về cậu. Cậu biết cô là một người biết tuốt và luôn tỏ ra phiền phức, và khá tẻ nhạt nữa, nhưng cô chu đáo và xinh đẹp và hơn nữa cô là người có đầu óc. Cô ấy cũng có một… làn da đẹp. Và cậu có cảm giác trái tim mình đập liên hồi khi có cô ở bên.

Điều đó hẳn phải có ý nghĩa gì chứ?

Cậu nhẹ nhàng bước vào thư viện, lầm bầm câu thần chú Alohamora mà Hermione đã dạy cậu. Cậu nhón chân đi tới khu vực cấm và dùng tay vuốt tóc.

“Lumos,” cậu lầm bầm.

Cậu thấy một bóng người đang tiến tới từ một trong những giá sách.

“Hermione à?”

Mắt cậu mở to khi ánh sáng từ cây đũa phép rọi xuống khuôn mặt đó.

“Chào Weasley.”

~*~*~*~

Tiếng hét dữ dội của cậu vang vọng khắp thư viện.

Draco ếm một loại bùa câm lặng đã được “nâng cấp” quanh khu vực đó để tránh cho âm thanh tuyệt vời kia vọng ra ngoài.

[Longfic/Dịch][Dramione] His Beautiful, Haunting EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ