One-short

313 29 20
                                    

-----+-----

Kuroko luôn hình dung ra một khoản trời rộng lớn bao la phủ trùm lên những cánh đồng hoa mặt trời bất tận.

Như một chiếc đồng hồ quả quít, chậm chậm trôi đi—

Cậu không có khái niệm về nó, đôi khi nó bỗng chốc trở thành một kí ức chủ chiếm lấy não cậu khi cậu ngẩn ngơ nghĩ về một người.

Kise Ryouta, cậu thẩn thờ với cái tên mang đầy nét sáng sủa đó. Cái tên mang đầy quang ảnh, trong sáng và ngây ngất. Cậu cảm nhận sự ngọt ngào từ giọng nói của người kia.

_ Kurokocchi!! Ăn trưa cùng đi!

_ Cậu phiền thật Kise-kun!

Một câu chỉ trích làm Kise như bị ai tát hẳn vào mặt, khóc ô ô bảo người ta bắt nạt mình. Cậu cảm thấy phiền, nhưng môi bất giác cười mỏng một cái.

Khuôn mặt trở nên thoải mái, cậu thích cách người này làm nũng cậu, bất quá chán ghét gì. Chỉ là, người này như một con cún con, chỉ biết ung dung theo chủ, sợ sẽ lạc mất.

Tiếng khóc cùng khuôn mặt khó coi dừng lại bất chợt khi cảm nhận được một xúc cảm ấm áp lan man truyền sang. Từ khi nào, trên trán anh được Kuroko đặt lên một nụ hôn nhẹ.

_ Khuôn mặt khó coi này người mẫu không nên có, mau mau đi ăn, trễ rồi!

Ai đó không ỉ ôi nữa, vui vẻ vẫy đuôi bám ríu rít theo chủ.

Kuroko cảm thấy hạnh phúc một chút, sự ấm áp truyền đến từ tận đáy lòng. Cậu muốn ở gần người này, dù chỉ một phút một giây đều không muốn rời xa.

Kise chạy lên trước, khi nhìn lại đã thấy Kuroko rạng rỡ cười với một đôi gò má hơi hồng, nụ cười so với tên anh lại càng ma mị, ngây ngất!

Như một bức sơn dầu, mãi trường tồn trong tâm trí anh theo thời gian.

-----+-----

Kise Ryouta có một sợi chỉ đỏ, nó nối liền, liên kết anh lại cùng Kuroko Tetsuya. Nó mỏng manh, dường như có thể ngay lập tức tan biến bất cứ khi nào.

Sợi chỉ nhỏ này, luôn mang trên mình một tin tưởng nhỏ nhoi chưa hề hiện hữu thành lời.

Anh tin bầu trời và ánh mặt trời luôn là một thứ—

Anh tin, cậu cũng tin rằng nó là như vậy—

Tin đến một ngày, lời nói ra sẽ không hối tiếc—

Cậu cũng tin, tin anh hướng về bầu trời trong xanh kia—

Cậu biết, đức tin nhỏ bé ấy, cùng anh, tạo nên thật khó. Như việc nối liền cành và hoa đã rời, không thứ gì trường tồn.

Kuroko biết, Kise cũng biết, niềm tin suy cho cùng vẫn là mong manh vô đối. Đặc biệt là...

Niềm tin của họ—

Kise chậm rãi lướt nhìn sân bóng phản phất mùi mồ hôi ẩm ướt, bảng bóng từ lâu đã cũ sờn, những quả bóng màu cam gần như mất đi lằng kẻ.

Và khi nhìn lại, đã thấy Kuroko chăm chú ngắm một vầng trời quang mây, thoáng đãng và u ám sắc tối của trận mưa kéo về.

|| KiKuro • One Short || Khi Cậu Nhìn LạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ