Triều Vũ thận trọng giải thích: "Hứa Đội, tôi họ Triều, Triều trong triều đình, không phải Tào."
Hứa Bác Diễn im lặng một lúc, mở miệng: "Triều Vũ..." – Anh đọc tên cô một cách rõ ràng.
Triều Vũ nghiêm trang đứng ở một bên, không động đậy, giống như bị thầy giáo gọi tên, ý thức đều đi theo anh hết cả.
"Tôi đồng ý để cô phỏng vấn." Anh đã bình tĩnh trở lại, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc gì.
Triều Vũ a một cái, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra hối lộ thế mà lại hay. "Thế lúc nào thì anh có thời gian?"
Thanh âm Hứa Bác Diễn trước sau lạnh lùng như một: "Tuần sau."
Triều Vũ nặng nề gật đầu: "Được."
Nguyên cả đoạn đường tới đây trong lòng cô đều lo lắng bất an, rõ ràng biết mình hối lộ là chuyện sai trái, thế mà ma xui quỷ khiến thế nào lại vẫn nhắm mắt đưa tay. Gác máy, trong lòng cô tràn đầy sự mất mát, đáy lòng cảm thấy khinh thường tên Hứa Bác Diễn này, chuyên gia cái gì chứ?
Ngày hôm sau đến tòa soạn, Triều Vũ gặp Ninh San đang mua đồ ăn sáng ở dưới lầu.
Ninh San hỏi: "Thịt gà cuốn mua một tặng một, cậu muốn mua không?"
Triều Vũ liếc mắt nhìn một cái: "Đều là gà công nghiệp chả ngon nghẻ gì, cậu ăn ít một chút."
Ninh San: "..." Thật muốn đem gà cuốn ném vào mặt cậu, gà của người ta đắc tội với cậu à, không phải mới đây rõ ràng còn ăn rất vui vẻ sao?
Hôm qua Triều Vũ mất ngủ cả đêm, cô mơ bản thân cùng với Hứa Bác Diễn bị bắt, sau đó chủ tọa phiên tòa kết án hai người mỗi người ba năm tù giam vì tội hối lộ và nhận hối lộ.
Lúc sáng sớm thức dậy, mí mắt phải còn giật đùng đùng.
Ninh San thấy sắc mặt của cô không tốt, hỏi: "Hứa Bác Diễn không nhận tiền của cậu hả?"
Lúc ấy anh ta từ chối thì tốt rồi, hoặc giả hôm qua gọi điện mắng cô một trận như tát nước thì bây giờ có phải cô đã thoải mái rồi không? Triều Vũ hàm hồ ậm ừ vài tiếng.
Ninh San an ủi: "Thế thì cậu yên tâm đi."
Cả hai cùng nhau bước vào tòa nhà, tám giờ rưỡi, chủ nhiệm Cao nổi giận đùng đùng chạy tới, như một cơn lốc xoáy: "Triều Vũ, vào phòng tôi ngay."
Triều Vũ bị dọa hết hồn, run rẩy bẩy, mặt tái mét.
"Đóng cửa lại." Chủ nhiệm nhìn cô chằm chằm: "Gan của cô càng ngày càng to rồi đấy, dám đi hối lộ nhân viên công vụ?"
Triều Vũ cắn cắn môi, cả người cứng ngắc.
Chủ nhiệm nặng nề vỗ mặt bàn một cái: "Cô có biết làm chuyện này là bất hợp pháp hay không?"
Cô cúi đầu: "Biết."
"Nói một câu xin lỗi thì khó khăn đến thế à?" Chủ nhệm hỏi.
Cô căng thẳng mím chặt môi.
"Tình huống hiện tại của cô vô cùng nghiêm trọng cô có biết không?" Cao chủ nhiệm thở dài, "Cô đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt đấy, cô tưởng Hứa Bác Diễn không có nổi một nghìn tệ à? Cậu ta ở trong mắt cô nghèo như thế sao?"
Triều Vũ lẩm bẩm một câu: "Còn ít à?"
"Ai bày cho cô làm cái trò ngu ngốc này hả?" Chủ nhiệm biết rõ thái độ làm người của cô không như vậy.
Triều Vũ cắn răng, tự mình đào mộ tự mình chôn: "Tự tôi nghĩ ra."
Chủ nhiệm lạnh giọng: "Viết ngay bản kiểm điểm 3000 chữ! Ngoài ra còn phải chịu sự theo dõi thêm."
Triều Vũ vành mắt đỏ lên, thở phào, trừng phạt như này cũng không tính là nặng.
Cao chủ nhiệm vẫy tay: "Triều Vũ, cô bây giờ không còn đi học nữa, cô đã ra ngoài xã hội rồi, khi bước chân ra đời, thì phải buông bỏ cái tôi của mình xuống. Muốn trở thành một nhà báo tốt, thì phải nhìn thế giới bằng chính trái tim của mình."
Trái tim Triều Vũ khẽ nhảy lên một nhịp.
"Chuyện phỏng vấn chuyên mục đặc biệt, nếu cô không muốn làm, thì tôi sẽ đổi người khác."
Giọng nói của cô run run: "Không, tôi làm."
Chủ nhiệm nhìn cô một cái: "Được. Trước tiên phải đến xin lỗi Hứa Bác Diễn."
Triều Vũ nắm chặt nắm tay, gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Cô ra ngoài trước đi."
Triều Vũ vẫn đứng yên không động đậy, tầm mắt hướng đến tấm lịch để bàn: "Ngày mai tôi muốn xin nghỉ phép."
Chủ nhiệm cũng dời tầm mắt qua, ngày 15 tháng 6 năm ngoái Triều Vũ cũng xin nghỉ, liền gật gật đầu: "Hai ngày này nghỉ ngơi nhiều một chút, xốc lại tinh thần."
"Khiến anh bận tâm rồi." Cô cúi đầu.
Cô vừa đi khỏi, Cao chủ nhiệm lập tức xoa xoa lòng bàn tay bị nắm chặt đến đau đớn nãy giờ, con nha đầu thối này đúng là không biết trời cao đất dày là gì cả.
Triều Vũ hồn bay phách lạc đi ra, đáy lòng đột nhiên ngộ ra rất nhiều.
Có điều Ninh San lại cứ áy náy mãi: "Triều Vũ, xin lỗi, đều tại mình ngu mình dốt mình không biết gì."
Triều Vũ quấn quấn lọn tóc: "Cậu cũng là vì mình thôi."
Ninh San ô a mấy tiếng ôm lấy cô: "Triều Vũ, cậu mà bị đuổi việc thì mình cũng không làm nữa."
Triều Vũ: "..."
Năm ngoái hai người cùng nhau vào tòa soạn, tính tình vô cùng hợp nhau, làm việc phối hợp cũng vô cùng ăn ý. Công việc của Triều Vũ chủ yếu đi thu thập tin tức xã hội mới, còn mảng của Ninh San thì rải rác hơn, chỗ nào cần cô ấy, thì cô ấy đều đến hỗ trợ.
Ninh San buồn bã, nghĩ rằng ý tưởng tồi tệ của mình xém chút nữa đã hại người chị em thân thiết mất việc. "Lần tới không thể tiếp tục đưa tiền nữa, hay là đưa đồ ăn đi. Hứa Bác Diễn một mình ở Ninh Thành, anh ta không thể lúc nào cũng ăn ở căn tin hoặc mua đồ ăn nhanh được." Ninh San chính là suy bụng ta ra bụng người, cô ấy là người gốc Quảng Đông, tốt nghiệp đại học xong liền một mình lưu lạc đến Ninh Thành.
Triều Vũ: "..." Cô chỉ biết nấu mỗi mì ăn liền thôi.
Ngày hôm sau, thời tiết ở Ninh Thành đã quang đãng trở lại. Triều Vũ lái xe ra khỏi thành phố, hơn một giờ sau, cô đến một nghĩa trang ở ngoại ô.
Trên núi một mảnh tĩnh lặng, chỉ có lác đác một vài người.
Cô lấy từ trong cốp xe ra mấy bông hoa nhỏ đã chuẩn bị trước đó, sau đó bước từng bước một lên đồi. Con đường bê tông uốn lượn này cô đã quen thuộc từ lâu, hướng phía đông đi đến, tới hàng thứ hai, bia thứ sáu thì dừng lại.
Trên bia mộ là di ảnh của một người phụ nữ, phía trước đặt một bó hoa bách hợp vẫn còn tươi, có vẻ hôm nay đã có người tới.
Triều Vũ đặt bó hoa xuống, thu lại tầm mắt, cúi đầu lạy ba lạy.
Gió chầm chậm nổi lên, những cành thông trên núi khẽ đung đưa lay động, lại một mùa hè nữa đến rồi.
Sau khi xuống núi, đi ngang qua cánh cửa phòng của người quản trang, cô với tay đưa vào cho ông một điếu thuốc.
Ông lão vẫn nhớ cô: "Lại đến đấy à?"
Triều Vũ gật nhẹ đầu: "Ngày thường làm phiền ông rồi ạ."
YOU ARE READING
NGƯỜI TRONG LÒNG EM
RomantikTác giả : Dạ Mạn ------------------------------------- Triều Vũ được phân công đi phỏng vấn,nhưng cơn mưa kéo tới làm cô phải kết thúc phỏng vấn, tuy nhiên Hứa Bác Diễn vẫn như cũ đứng ở dưới cơn mưa xối xả. Hoàn cảnh xung quanh vô cùng nguy hiểm. v...