Chương 17
Jimin hai ngày sau thì tỉnh lại, cảm thấy bản thân đã khá lên rất nhiều.
Baekhyun đã cấp cho hắn thuốc đặc trị tốt nhất, đương nhiên phải có hiệu quả vô cùng là cao.
Yoongi khi ấy đang ngồi xem tài liệu ở bàn khách, hắn rất chăm chú, cũng không hề nhận ra Jimin đã tỉnh dậy.
Cậu đi chân trần, khẽ bước ra gian ngoài, nơi Yoongi đang ngồi. Vết thương được xử lí tốt, hoạt động nhẹ liền không ảnh hưởng.
Yoongi ngước mắt lên, nhìn thấy cậu, đáy mắt hiện lên một tia thở phào. Hắn vẫy cậu lại, sau đó đặt cậu lên đùi, cẩn thận để cậu thoải mái nhất.
Jimin hơi đỏ mặt, sau đó lí nhí hỏi hắn:
-”Tôi, có lẽ đã gây ra chuyện gì sao?”
-”Không, bị Sehun hạ độc.”
-”Xin lỗi, làm anh nhọc công. Đến cả bản thân mình mà tôi cũng không lo được.”
Yoongi đẩy văn kiện về một bên, ôn nhu đặt cậu ngồi trước mắt, mắt đối mắt, nói:
-”Jimin, ta…em… Em có tình cảm với ta không?”
-”…”-Jimin hơi sững lại, ánh mắt trân trối nhìn hắn.
Cậu có tình cảm với Yoongi không?
Hắn cứu cậu giữa đêm tuyết lớn hôm ấy.
Hắn chăm sóc cậu rất cẩn thận.
Hắn là lần đầu tiên của cậu.
Hắn vì cậu mà liều đến cùng, vì cậu mà đau đớn phiền não rất nhiều…
Cậu đều biết hết, cậu rất cảm kích hắn, nhưng bây giờ hỏi cậu có yêu không?
Cậu không biết, chính bản thân cũng không biết mình đối với hắn là loại cảm xúc gì?
Cậu mặc dù muốn bỏ trốn nhiều lần, nhưng cậu muốn đi bởi vì cậu nhớ gia đình.
Cậu cũng còn bố, đương nhiên vẫn hướng về nhà.
Sự thật là những khi ở bên hắn, được cảm nhận sự yêu thương chăm sóc của hắn, Jimin cảm thấy bản thân rất hạnh phúc. Cậu thích những lúc được ngồi trong lòng hắn, lại cũng thích cảm giác đôi môi của hắn lấp đầy đôi môi của cậu.
Những cử chỉ dù là nhỏ nhất của hắn, Jimin không biết từ khi nào đã đem ghi sâu vào trái tim.
Như vậy có tính là yêu không?
-”Sao? Trả lời ta đi chứ…”-Yoongi hơi thúc giục, ánh mắt có chút lo lắng. Dường như rất sợ một từ không từ miệng cậu nói ra.
-”Tôi thích ở bên cạnh anh, thích nhìn anh, thích hôn anh. Ừm, có gọi là yêu không?”
Em thích ở bên cạnh ta, thích nhìn ta, thích hôn ta. Ừm, có gọi là yêu không?
Có, có đấy. Đương nhiên là có.
-”Ta yêu em. Chỉ cần em nói có, em lập tức sẽ là người ta yêu nhất. Ta hứa với em.”
-”…”
-”…”
-”Có…”-Jimin hơi lí nhí trả lời, khuôn mặt đỏ bừng.
Như vậy là đủ, ta và em, chỉ cần một chữ có là đủ.
Hắn ôm chặt lấy cậu, sau đó đôi môi lần đến cặp anh đào của Jimin, ngấu nghiến điên cuồng.
HẮN HỨA, CẬU SẼ LÀ NGƯỜI HẮN YÊU NHẤT.
___***___
Nayeon đến thăm cậu, đem đến bánh mà cậu thích ăn. Hai người chơi đến hết buổi chiều.
Nayeon hôm nay đem nhiều bánh quá, ăn mãi không hết. Cô ấy lại nói bánh nếu như không ăn nhanh sẽ bị hỏng mất, xem ra nên nhờ người ăn hộ rồi.
___***___
Jimin ôm cả đĩa bánh lớn, ngồi gọn trong lòng Yoongi, chăm chú cắn bánh, lại cũng chăm chú xem hắn xử lí công việc.
-”Yoongi…hôm nay Nayeon đem đến nhiều bánh quá, mình tôi ăn không xuể, ăn hộ được không?”
-”Ta không thích. Không ăn thì vứt đi.”
-”Nhưng…em ấy bỏ công ra làm, vứt đi thì rõ là quá. Đi, chỉ cần ăn vài cái thôi.”
Yoongi đương nhiên không thể nói không được.
Kết cục Jimin liên tục đút bánh vào miệng hắn, loáng cái là đã hết một đĩa.
Đến khi Yoongi không chịu nổi, gỡ đĩa bánh ra khỏi tay cậu, để ra xa, công cuộc tống khứ bánh của Jimin mới dừng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ CHUYỂN VER ] [ YOONMIN ] My Vampire
VampiroĐây là truyện chuyển ver từ Ngôn Sang Đam. Nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm.🙏 Truyện chưa được sự đồng ý của tác giả nên mong mọi người không mang đi đâu cả nhé.Xin hãy tôn trọng ạ. Kamsa mọi người 😍