Chap 12: Không còn chán ghét

335 26 5
                                    

Ngày hôm sau Di Thiên Ái được nghỉ học nên cô sẽ đến công ty làm việc bình thường
Hôm qua cô đã trằn trọc rất nhiều , cô tự hỏi là Ninh Hàn khiêm chính là bị cái gì ? Tại sao anh ta lại nói như thế . Ban đầu cách hành xử của anh ta giống như là một sự đùa giỡn , anh ta cũn hay trêu ghẹo cô kiểu " làm nữ nhân của tôi đi " " tôi bao nuôi cô " , nhưng đó cũng chỉ là lời gió thoảng . Chưa bao giờ cô thấy anh nghiêm túc đến thế , ánh mắt ấy dường như có điều gì khó nói . Nghĩ đến đây , cô lại không hiểu vì sao mình có chút bức bối , là cảm giác gì chứ ?
Vốn nghĩ trải qua sự việc ngày hôm qua thì hôm nay nhất định đụng mặt nhau sẽ rất khó xử , Di Thiên Ái cũng cố gắng lấy tinh thần , tự nhủ lòng tỏ ra thật bình thường

Cô đẩy cửa phòng làm việc của anh vào với nụ cười tươi tắn

- Xin chà....

Cô chữ kịp nói trọn chữ thì đã phát hiện trong phòng trống không , anh ta đi đâu vậy chứ ? Có chút thắc mắc , cô xem lại lịch trình hôm nay thì đều đã bị anh ta hủy hết .Thật lạ !

Một lát sau , khi trên đường định đi ăn cơm trưa thì cô bắt gặp bác tài xế lái xe của Ninh Hàn Khiêm

- Tiểu thư , xin chào , cô đi đâu thế
Bác tài xế lái xe chậm dần lại gần về phía cô rồi dừng hẳn

Di Thiên Ái có chút bất ngờ nhưng vẫn vui cười đáp lại lễ phép
- A , dạ chào chú , cháu chỉ định đi ăn trưa một lát thôi ạ

- Tiểu thư có cần tôi chở đi không

- Dạ thôi , cháu chỉ ăn gần đây thôi ạ
Di Thiên Ái ái ngại từ chối

Bác tài xế cười , định lái xe đi , lúc này Thiên Ái mới chợt nhớ đến một chuyện , nên liền hỏi

- A khoan đã bác, cho cháu hỏi là hôm nay Ninh Hàn Khiêm ở nhà ạ ?

Cô cũng không biết từ bao giờ mà lại quan tâm đến anh ta như thế . Vốn dĩ buổi chiều còn định sẽ ghé lại nhà anh ta xem sao nữa chứ. Haizzz rốt cuộc không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì ? Không phải là không có Ninh Hàn Khiêm thì cô sẽ thấy vui vẻ hơn sao , tại sao lại có cảm giác trống vắng thế

- Ô , cô không biết à ? Hôm nay là ngày giỗ của mẹ cậu ấy , cậu ấy chắc đã đến thăm mộ mẹ mình rồi

Nghe đến đây , Di Thiên Ái có chút giật mình , Nunh Hàn Khiêm là trẻ mồ cô mẹ sao ? Cô cứ tưởng anh ta có một gia đình êm ấm lắm chứ
Di Thiên Ái hơi bất ngờ, trong đầu sau đó liền loé lên ý gì đó rồi cô liền nói

- Bác có thể chở cháu đến chỗ anh ấy được không

Lúc ấy cô cũng không nghĩ gì nhiều , chỉ là có cảm giác , hiện giờ mình nên đến đó với anh ta...Dường như cô đang càng lún sâu vào anh ta mà ngay cả bả thân cũng không tự chủ được

Bác tài xế đưa cô đến một khu nghĩa trang ngoại thành , rất vắng và yên tĩnh

Cô bước vào , từng bước từng bước , rồi từ xa cô thấy bóng dáng của anh ngồi kế bên mộ mẹ mình , gục đầu xuống .Sợ anh ta ngồi nắng ngất xỉu hay bị cái gì nên cô liền chạy lại lay lay anh

- Ninh Hàn Khiêm , anh có sao không ? Nè , nè
Vừa nói cô vừa cúi xuống lay lay anh

Ninh Hàn Khiêm nghe thấy giọng nói quen quen , nước lên thì thấy cô . Sao cô ấy lại ở đây ?
Trong lòng anh nhen nhóm chút niềm hạnh phúc

Thiên Ái , Hàn Khiêm này yêu em ! [Tạm Drop]Where stories live. Discover now