9

52 0 0
                                    

  "Tổng giám đốc Mặc, tôi đang nói chuyện với bạn..." Cô gái bị kéo đi, lên tiếng phản đối.

Đáp lại sự phản đối của cô là ánh mắt nghiêm khắc của Mặc Khiếu Long: "Bạn cô? Ai là bạn của cô? Chính là cái tên biến thái chuyên quấy rối tình dục? Hay là cái người yếu đuối, nhút nhát kia?"

"Tiên sinh, tại sao miệng của anh lại độc như vậy chứ!" Bùi Mã Lâm lên tiếng trách, khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.

Người đàn ông này mắng chửi người thật là, thú vị!

Nhưng Mặc Khiếu Long một chút cũng không cảm thấy thú vị, thở phì phò tiếp tục mắng: "Tôi độc mồm độc miệng? Cái tên yếu đuối kia trơ mắt nhìn tên háo sắc kia ăn đậu hũ của cô, ngay cả phản ứng cũng không có, cô nói thử xem trên đời này có người bạn nào như vậy khong? Cô! Bị người ta ăn còn giúp người ta đi lau miệng nữa."

Giống như vì thể hiện cơn giận của anh, Mặc Khiếu Long giơ tay lên dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán của của cô.

Bỗng nhiên bị gõ đầu Bùi Mã Lâm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn anh, lồng ngực loạn lên.

Người này...

Mắng chửi người khác là sắc lang, không phải chính anh cũng luôn ăn đậu hũ của cô đấy thôi!

"Cô đừng cứ mãi ngốc không hiểu chuyện làm cho người khác phải lo lắng như vậy nữa." Có thể cảm thấy lực tay quá lớn, sau khi gõ hai cái, tay kia lại đổi thành xoa nhẹ, giọng nói cũng không còn hung dữ như vậy.

"Tôi không có ngốc nghếch, không hiểu chuyện..." Đậy rõ ràng là ân cần quan tâm tùy ý cho cô dựa vào làm nũng phản đối.

Vừa nói, lại dọa chính mình giật mình!

Ông trời ơi! Cô đang làm cái gì thế này? Đây chính là cách nói truyện thân mật với người yêu sao! Mệt cô còn nói với anh trai là đừng để trong lòng, nói mình chắc chắn sẽ không để cho cuộc sống của mình thêm phức tạp, lại càng không tham gia vào chuyện thình cảm của người ta.

Tốt lắm, hiện tại cô đã cho anh thành người yêu mà làm nũng, hiển nhiên chứng mình những lời nói bảo đảm của cô trước kia là chuyện cười.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Mặc Khiếu Long.

Nếu như anh thông minh, hiện tại tốt nhất nên biểu lộ ra tấm lòng của anh, bởi vì, biểu hiện của cô, đã quá mức rõ ràng rồi...

Đáng tiếc Mặc Khiếu Long sẽ không biết thuật đọc tâm, không hiểu tâm tư hiện giờ của cô, cho nên lời nói kế tiếp, nói xong cực kỳ mất hứng.

"Này! Cô cảm thấy một quý Milan sử dụng vải vóc so với Ngự Lũ thì như thế nào?"

"A?" Tại sao đột nhiên lại nói đến đề tài này?

"Vừa rồi cô không chú ý nhìn kỹ sao?" Thấy mặt cô lộ vẻ mờ mịt, người đàn ông nhíu nhíu mày, giống như đang chỉ trích cô không chuyên tâm.

"Tôi có chú ý nhìn, tiên sinh." Cô nói lại."Chẳng lẽ anh là vì hỏi cái vấn đề này, cho nên vừa rồi mới có thể kéo tôi đến chỗ này?" Làm cả buổi, căn bản không phải anh hùng cứu mỹ.

"Tôi đương nhiên là vì giải vây giúp cô mới kéo cô ra ngoài." Người đàn ông nghiêm nghị lên tiếng thanh minh."Chẳng qua là, cũng muốn thuận tiện hỏi xem một chút cảm giác của cô đối với buổi ra mắt tối nay. Tới, nói một chút cảm giác của cô đi! Người nào tương đối khá hơn một chút?"

"Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có phương tiện bình luận." Người đàn ông này thật lợi hại, liên tục hai ba lần làm tan rã trái tim vừa mới rung động của cô.

"Vậy buổi tối cô viết Mail nói với tôi." Anh nhìn chung quanh một chút, cho là cô từ chối vì hội trường quá ồn ào.

Bùi Mã Lâm đảo hai mắt, thật đúng là bái phục anh ta luôn.

Muốn cô viết cái Mail nói với anh?

Có lầm hay không! Anh cho cô là là sinh viên nghiên cứu nộp bài báo cáo sao?

"Thật xin lỗi, Mặc tổng, có gì hãy nói sau! Hai ngày nay tôi bề bộn nhiều việc lắm."

Xem ra, từ trước đến giờ chỉ mình có cô tình nguyện, người đàn ông này làm tất cả cho cô, đều là suy tính cho thực tế.

"Bề bộn nhiều việc? Vội vàng đi nói chuyện với tên sắc lang kia?"

Mới vừa rồi cô nói vì hiện thực mà suy tính, không nghĩ tới một lời từ chối lại làm cho anh kéo đề tài trở lại mập mờ không rõ.

"Tiên sinh, anh ấy là giáo sư đại học của tôi, không phải là sắc lang."

"Ha! Thầy giáo động tay động chân với học sinh thật hiếm thấy."

"Anh ấy không phải là động tay đông chân, đó là lễ nghi của người châu Âu..." Dựa vào nguyên tắc tôn sư trong đạo, cô cũng phải lên tiếng giúp giáo sư của mình.

"Ồ? Nói như vậy cô cho là anh ta ôm eo cô cũng là một hành động lễ phép sao?" Anh đột nhiên nở nụ cười đầy tà khí."Nếu như vậy, như vậy tôi tất nhiên phải làm một người lễ độ."

Nói xong, chỉ thấy hắn hào phóng đưa tay ôm eo của cô, cũng thuận thế kéo gần khoảng cách của hai người.

"Tổng giám đốc Mặc..." Người này! Cố ý.

"Lúc này, dựa thepo lễ phép cô nên gọi tôi là Khiếu Long." Anh tốt bụng đề nghị.

"Mặc, khiếu, Long!" Cô nhấn mạnh gọi cả họ lẫn tên của, biểu thị sự phản đối của mình.

Tốt lắm, hành động làm cho cô phải suy nghĩ lung tung lại đến.

"Ừ... Có tiến bộ." Hết lần này tới lần khác anh cười càng tà ác hơn, kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn."Tuy nhiên anh bị vẻ mặt hài hước của Bùi Mã Lâm chọc cười, phát hiện ra chính mình càng thích cảm giác như thế này.

Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, trêu chọc cô; mà cô, cam tâm tình nguyện mặc anh trêu đùa.

"Tới, gọi thử nghe xem, kỳ thực gọi hai chữ càng thuận miệng hơn chứ."

"Khiếu Long?"

Nào có thuận miệng hơn đâu, giống nhau thôi mà!

"Chỉ gọi một chữ thử xem, cô sẽ thấy vui vẻ ngoài ý muốn."

"Khiếu?"

Thật buồn cười!

Bùi Mã Lâm phát hiện mình cười té ở trước ngực anh, hai người giống như hai đứa trẻ con đang chơi đùa, nhìn nhau, cười.

Người đàn ông bị giễu cợt còn quan tâm vỗ vỗ lưng cho cô, sợ cô cưới không thở được.

"Lần này êm tai, thử gọi một chữ khác xem." Anh giống như đạo diễn tiếp tục hướng dẫn.

"Long!"

"Ừ... Cảm giác thật không tệ, cứ quyết định như vậy đi, sau này cô cứ gọi tôi như vậy." Mặc Khiếu Long một tay ôm eo của cô, một tay điểm một cái lên chóp mũi của cô, đưa ra quyết định.

"Anh... Đừng làm rộn!"

Mãi một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ý đồ của anh, mặt của Bùi Mã Lâm đỏ lên, giùng giằng muốn rời đi tư thế mập mờ, đáng tiếc là không thể thoát khỏi vòng tay của anh.

"Tiểu Lâm, chúng ta nên đi."

Đột nhiên, có một giọng nói như quả bom nổ tung giữa hai người.

Khuôn mặt đen thui của Ngô Tử Kình xuất hiện ở bên cạnh hai người.

"Ồ! Tốt." Lúc này, Bùi Mã Lâm dùng lực mạnh hơn để tránh thoát, vẻ mặt có chút lúng túng.

"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Mặc, chúng tôi đi trước."

Nhìn sắc mặt của Ngô Tử Kình, cô biết từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ trở nên phức tạp hơn.

Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người đàn ông này.

"Chờ một chút! Lâm Lâm." Mặc Khiếu Long buông bàn tay ở trên eo của cô ra, đổi thành cầm tay của cô, còn cố tình gọi bằng cái nickname buồn nôn do anh tự nghĩ ra.

"Nhớ buổi tối thứ sáu cùng đi ăn cơm đấy! Bảy giờ, anh sẽ đi đón em."

"..." Anh rốt cuộc đang làm cái gì!

Bùi Mã Lâm nhịn không được nhìn trộm Ngô Tử Kình một cái, phát hiện khuôn mặt của người phía sau đã đen đến mức không thể đen được nữa.

"Xin lỗi không tiếp được, tổng giám đốc Ngô."

Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, không đợi cô trả lời, Mặc Khiếu Long đã kiêu ngạo nói lời tạp biệt với Ngô Tử Kình, sau đí thì rời đi.

Bùi Mã Lâm thật sự bị anh làm cho dở khóc dở cười.

Anh sẽ đến đón cô?!

Ông trời ơi! Cô đã đồng ý sao?

"Tiểu Lâm, em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc Mặc Khiếu Long anh ta muốn làm gì?"

Ngô Tử ình tức giận!

Mặc Khiếu Long vừa đi, anh lập tức phát tiết tức giận.

Cái tên Mặc Khiếu Long đó, rõ ràng là anh ta đang khiêu khích anh, rõ ràng là anh ta muốn hoành đao đoạt ái (*)!

(*) Hoành đao đoạt ái: là một thành ngữ của trung quốc, có thể hiểu là hai người đang yêu nhau và một bên thứ ba chen vào. (giống câu đập chậu cướp hoa ấy)

"Em không biết." Bùi Mã Lâm lắc đầu một cái, thành thực đáp.

Cô thật không biết, từ đầu đến cuối anh cũng không nói rõ, chỉ toàn chơi mấy trò chơi mập mờ không rõ.

"Tại sao em lại không biết! Anh ta đang theo đuổi em!" Chuyện rõ ràng như vậy mà cô còn nói là không biết.

Càng làm cho Ngô Tử Kình tức giận hơn là, mới vừa rồi hai người bọn họ còn liếc mắt đưa tình trước mặt của anh.

"Không có, anh ấy không có theo đuổi em." Bùi Mã Lâm phản bác, bây giờ không muốn bình luận hành động của người đàn ông kia, bởi vì ngay cả chính cô cũng khổng thể nào hiểu được ý đồ của anh là gì.

"Vậy tại sao em lại đồng ý đi ăn cơm cùng với anh ta?"

Nhìn bạn gái bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực, tâm tình của anh đã rất xấu rồi, vây mà người đàn ông đó còn mời bạn gái đi ăn cơm trước mặt anh nữa chứ.

Thật là quá đáng!

"Em không có!" Bùi Mã Lâm chợt cảm thấy mình thật đau đầu, cô thật sự sẽ bị hai người đàn ông này hành hạ đến chết mất.

"Mới vừa rồi anh ta rõ rang có nói thứ sáu này sẽ đón em đi ăn cơm."

"Anh Tử Kình, em không muốn nói chuyện này." Cuối cùng cô cũng cúi mặt xuống.

Cô không thích người khác dùng giọng điệu như đang tra khảo phạm nhân này nói chuyện với cô.

"Tiểu Lâm, anh ta đã có bạn gái." Có thể phát hiện vẻ mặt của bạn gái có chút không vui, Ngô Tử Kình nhẹ giọng xuống nói ra muộn phiền trong lòng.

Bùi Mã Lâm xoa xoa mi tâm, thật hi vọng có thể không cần nói đến đề tài này nữa." Em biết, anh Tử Kình, anh ấy thật sự chưa nói muốn đuổi theo em, chẳng qua là bắt tay theo lễ phép, mời ăn cơm, anh đừng nghĩ nhiều quá."

"Không phải là anh nghi ngờ, mà là hành động gần đây của Mặc Khiếu Long ngay cả người ngu ngốc cũng nhận thấy anh ta mơ ước vẻ đẹp của em."

"Nếu nói về sắc đẹp, luật sư Tạ mới thực sự đẹp." Cảm giác mình ngay cả người ngu ngốc cũng không bằng Bùi Mã Lâm tức giận nói.

Những tại sao người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ này lại cho rằng còn quan trong hơn việc cưới vợ?

"Tạ Linh Ngạn là đẹp, nhưng quan trọng là Mặc Khiếu Long không biết cảm thấy đủ." Ngô Tử Kình không biết mình nói nhầm, tiếp tục mắng lên."Tiểu Lâm, em không cần thiết sảm một bước vào vũng nước đục của người ta, em biết anh thích em mà."

Bùi Mã Lâm kiên nhẫn gật đầu một cái."Anh Tử Kình, em biết tấm lòng của anh, chẳng qua là, anh cũng vẫn biết em chỉ coi anh giống như anh trai của em mà thôi..."

Ngô Tử Kình đi ra đi vào nhà của cô hơn mười năm, đột nhiên năm ngoái lại nói muốn theo đuổi cô, bỗng nhiên biến hóa, thành thật mà nói, cô không có cách nào thích ứng được.

"Anh nói rồi anh sẽ chờ em thay đổi." Ngô Tử Kình kiên định nói.

Không sai, trước kia anh vẫn không có phát hiện viên ngọc sáng ở bên cạnh này, không nghĩ tới năm đó cô gái nhỏ nhắn gầy gò, sau khi đi du học trở về lại trở nên đẹp hơn rất nhiều, lại còn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, bất luận phương diện nào cũng phù hợp với điều kiện làm vợ của của anh, vậy nên anh sẽ không buông tay.

"Cảm ơn anh, anh Tử Kinh, nhưng có một số việc..." Bùi Mã Lâm dừng lại một chút, cười khổ nói: "Cho dù là lúc hỏi cũng không thay đổi được gì."

Ngô Tử Kình kiên trì làm cho cô cảm động, nhưng thứ gọi là "Tình cảm" này, không một ai có thể nắm bắt được, cũng không thể nào biết được nó đến lúc nào, giống như cảm giác của cô với Mặc Khiếu Long, cô không ngờ nó lại đến, đến một cách đột nhiên như vậy, trực tiếp như vậy...

"Tiểu Lâm..."

Lời nói đầy hàm ý của cô làm cho anh giật mình.

Lần đầu tiên cẩn thận hồi tưởng lại cách hai người ở chung với nhau suôt một năm nay.

Chẳng lẽ nói... Cô lạnh nhạt không phải là vì cô căng thẳng, mà thật sự không có một chút cảm giác gì với anh?

Nhìn vẻ mặt của cô lúc ở bên cạnh Mặc Khiếu Long vừa rồi, đó là nụ cười ngượng ngùng mà khi ở cạnh anh, anh chưa bao giờ được nhìn thấy.

Bùi Mã Lâm nhìn Ngô Tử Kình đang im lặng không nói, hi vọng anh có thế hiểu được.

Cô đã nói rất rõ ràng rồi.

Đối với anh, tình cảm của cô là vĩnh viễn thay đổi không được.

Aiz ~~ tại sao thế giới tình cảm của cô lại đột nhiên càng trở nên phức tạp hơn như vậy...

"Ha Ha... Quả nhiên là còn con trai của Mặc Đông Tiến ông, lợi hại, lợi hại!"  

TỔNG GIÁM ĐỐC VÔ PHÁP VÔ THIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ