* Reng reng reng *
" ... Được rồi, các em về nhà đi, nhớ về thẳng nhà và phải làm bài tập nhé " Cô giáo đứng trên bục giảng mỉm cười nhắc nhở học sinh.
Hansol im lặng theo lời lớp trưởng hô chào cô rồi đi nhanh ra khỏi lớp. Đi đến cổng trưởng bỗng cặp cậu bị giật lại kéo theo cả cậu ngã xuống. Hansol ngẩng đầu nhìn ' các bạn cùng lớp ' đang nhìn mình với anh mắt khinh bỉ.
" Này cái đồ xấu xí kia, sao mày vẫn còn dám đi học vậy? " Một thằng nhóc khá cao đứng đầu hằm hằm nhìn Hansol nói
" Đúng đó đồ con lai tạp chủng, sao mày vẫn ở đây hả? " " Chúng tao không muốn học cùng thứ kì dị như mày đâu " " Đồ xấu xí,... " Tiếp đó là hàng loạt những đứa đằng sau nói hùa theo. Chúng đều nhìn cậu với ánh mắt chán ghét.
Hansol cụp mắt lại chống người đứng lên. Cậu cũng đã quen rồi nên chẳng thiết phản ứng gì nữa. Nhưng lũ nhóc kia vẫn không tha cho Hansol. Bọn nó giằng cặp của cậu, đổ hết sách vở ra rồi ném vào người cậu.
Hansol im lặng chống đỡ tất cả, không phải vì cậu sợ tụi nó mà là do cậu quen rồi hơn nữa mình cậu cũng chẳng thể đấu lại bọn chúng. Chỉ cần 1 chút nữa thôi, thấy cậu không có phản ứng gì thì bọn nó sẽ chán và đi thôi, Hansol tự nhủ với bản thân thế, và đúng là như vậy, lũ trẻ con xấu tính kia đã ' hành xử ' xong, chúng liếc cậu 1 cái rồi cũng kéo nhau đi về.
Hasol thở dài ngồi dậy nhặt sách vở lên. Vốn đã quen lắm rồi, cậu cũng không còn nhớ bắt đầu từ khi nào mà cậu bị đối xử như vậy nữa. Ba cậu là người Hàn còn mẹ là người Mỹ, 2 người đã có 1 cuộc tình ở New York, cuối cùng họ đã cưới nhau và sinh ra cậu ở Mỹ, cậu đã Mỹ cho đến 5 tuổi rồi ba mẹ quyết định về Hàn. Và rồi cậu đến trường và đi học, khoảng thời gian đầu mọi chuyện vẫn ổn, nhưng không biết từ lúc nào mà sau lưng cậu luôn có những ánh mắt và lời nói chỉ chỏ chê bai và... kì thị. Dần dần từ những cử chỉ sau lưng âm thầm cuối cùng biến đổi thành to tiếng chế giễu rồi bắt nặt cậu. Lúc đầu Hansol cũng cứng cỏi không chịu thua thiệt mà đánh trả, nhưng lũ nhóc đó đông quá, người cậu lại không to nên chẳng thắng được. Cuối cùng cũng mặc kệ bọn chúng mà thôi.
" Chwe Vernon Hansol, phải mạnh mẽ lên " Đó là câu nói mà cậu luôn dùng để cổ vũ chính mình. Giờ thì cậu phải về nhà thật nhanh, giải quyết những vết thương trước khi ba mẹ về, không thì sẽ lại có 1 trận long trời nở đất nữa mất.
Nhưng có vẻ mọi chuyện không theo ý cậu rồi, ba mẹ hôm nay lại về sớm. Hansol hít 1 hơi thật sâu rồi mím môi đẩy cửa.
" Con chào ba mẹ ... "
" Yes.. OH MY GOD! Hansol!Baby, what happen? " Đúng như dự đoán, mẹ cậu hoảng hốt ôm lấy cậu rồi hét lên " Are you ok? Oh My God "
" Chuyện gì vậy? Trời ạ, lũ nhóc kia lại bắt nạt con sao? " Ba cậu cũng đến tức giận nói :" Mai ba sẽ đến trường con để giải quyết "
Hansol lắc đầu:" Con không sao " Cậu nhìn mẹ :" Mom, I'm tired. I'm going to room " Nói rồi cậu đi thẳng về phòng, bỏ mặc lại tiếng khóc của mẹ phía sau. Và 1 lần nữa, lại đúng như cậu đoán ba mẹ lại cãi nhau, mẹ trách ba vì cậu bị bắt nạt và muốn cho cậu nghỉ học còn ba thì không đồng ý vì muốn cậu đi học như những bạn bè bình thường.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Verkwan ] [SolBoo] Hello, Best Friend. Hello, My Love.
FanfictionVerkwan Cậu biết không? Từ lần đầu gặp tớ đã thích cậu rồi . . . Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại nhé. Tớ yêu cậu, mối tình đầu của tớ.