P6

562 11 2
                                    

Một đường chạy như điên đến cửa trường Ninh Tâm ôm máy tính của mình chạy. Sau khi đến cổng trường thở hổn hển, mắt cũng hơi đỏ. Người còn chưa hồi phục. Mang đồ nặng như vậy lại chạy cự li dài thấy mình thật quá phi thường.

Nàng dám thề coi như là năm đó khi thi chạy ở trung học môn thể dục chạy cự li dài 800 mét nàng cũng không xuất ra toàn lực, toàn bộ ý chí chiến đấu như ngày hôm nay!

Sau khi dựa vào bức tượng lấy chỗ dựa để nghỉ ngơi. Qua 1 lúc lâu đưa tay mò mò vào cái ba lô của mình móc móc và rồi nàng nhíu mày. Thấy không thể như vậy... tiếp tục đặt ba lô ở trước mắt lật qua, lật lại 1 lần, lại 1 lần nàn nháy nháy mắt, chán nản... lại quên di động ở phòng rồi.

Được rồi....hình như tại mình đi quá vội vàng, di động lần nữa bị mình vô tình vứt bỏ tại trong phòng.

Này nếu là đổi thành bình thường di động ném ở đó thì kệ đi, dù sao điện thoại di động trên người nàng chính là đạo cụ trang trí. Bình thường Trần Diêu mang mình ra cửa tay phải cầm đi, cầm lại tay nàng sợ nàng bị lạc, không tránh khỏi tầm mắt nàng ấy 3 m!

Nhưng là hôm nay thì không được, hôm nay cái di động là phương thực liên lạc duy nhất của Mặc Thương đại thần. Bây giờ lại để quên nó ở kí túc...Ninh Tâm ngó qua ngó lại những người ra vào cổng toàn người lạ, không có người quen. Nhớ lại quãng đường vừa chạy... nàng lại trừng mắt thật là khóc không ra nước mắt.

Dùng tốc độ chạy bộ vừa rồi tính toán từ ký túc xá chạy đến cửa cần tốn thời gian là mười lăm phút. Hiện tại muốn ở cửa về ký túc xá là gấp 2 lần đường chỉ là suy nghĩ thôi Ninh Tâm đều cảm giác mình bắt đầu... ngất đi . Nhưngnếu như không quay về cầm điện thoại như thế nào liên lạc với đại thần đây?

Đợi một chút!

Ninh Tâm trong đầu linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề quan tọng.

Muốn ăn ăn muốn ăn... 13713717717! Số di động của Mặc Thương, nhớ đúng không nhỉ ? Vậy chỉ cần tùy tiện 1 buồn điện thoại công cộng là được rồi

Nghĩ như vậy nên cô nương này lại vui vẻ. Tâm tình vừa rồi u ám liền thoáng thành sáng lên.

Ôm máy tính Ninh Tâm vui tươi hớn hở chuẩn bị đi tìm điện thoại công cộng. Nhưng nàng mới vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nam sinh rất xinh đẹp đứng ở trước mặt nàng.

-_-||| được rồi...con trai không nên dùng từ xinh đẹp này được.

Nhưng là nam sinh trước mặt này một thân quần áo màu vàng nhạt nhìn rất thoải mái, môi hé mở trên mặt cười yếu ớt, da rất trắng nhưng lại hiện lên nét yếu đuối của bệnh tật, con mắt như ngọc lưu ly sáng chói, trong suốt. Bốn mắt nhìn nhau, đối mặt mấy giây đang lúc Ninh Tâm cảm thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện 1 mỹ nam, nam sinh này hình như có một chút như nhìn quen quen.

Đến tột cùng đã gặp nhau ở nơi nào rồi nhỉ?

Chằm chằm...

Lại chằm chằm...

Tiếp tục nhìn chằm chằm...

Ninh Tâm ước chừng nhìn chằm chằm người ta 10s đồng hồ, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút... lại suy nghĩ một chút... đột nàng trừng mắt.

Đại thần, em nuôi anh!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ