/Shuhua tự nhận mình là kẻ cô đơn nhất thế gian.
Kẻ cô đơn bám víu nụ cười của Miyeon.
01.Một khoảng thời gian dài, dài đến mức chằng màng quan tâm mọi sự;
"Có lẽ, em bận quan tâm về chị."
Ra vậy.
Shuhua đắm mình cách Miyeon cười.
Shuhua ích kỷ nghĩ rằng nụ cười đó hướng về ai, về đâu, về bất cứ thứ gì...thì cũng chỉ dành cho mình.
Shuhua khờ dại trao hết cả thanh xuân của đời mình để "cung phụng" nụ cười ấy.
"Em thật sự thích nụ cười của Miyeon. Nó rất đẹp."
Đó là lần đầu tiên Shuhua chủ động bắt chuyện với Miyeon. Có lẽ Shuhua đã không nói như thế hoặc tương tự, phần nào đã quên, nhưng Shuhua cảm nhận rõ đã thích Miyeon từ khi ấy.
02. Mặc ?
Miyeon từng kể với Shuhua bản thân cô là một cá thể phức tạp.
Shuhua cũng thế !
/Thiết nghĩ hai kẻ phức tạp không thể bên nhau. Bởi khi đã quá yêu trong muôn trùng đớn đau thì tâm trí vừa muốn giữ, vừa muốn buông. Rất hỗn tạp !/
Nên, Shuhua dần cho mình là kẻ cô đơn nhạt nhẽo... Mặc nhạt nhẽo, "cô đơn" để có thể bên cạnh chị, "cô đơn" để chôn vùi cái tình cảm đơn phương chết tiệt này.
"Như vậy ổn hơn." - Shuhua nghĩ.
03.
/Sắc thu đong đưa bắt đầu và kết thúc,
BẠN ĐANG ĐỌC
(G)I-DLE [Muôn thuở về Miyeon&Shuhua] •MISHU•
Random/mỗi phần tớ viết đôi dòng,cách viết lảm nhảm của tớ đôi khi sẽ khiến các bạn khó chịu,nếu không thể "hấp thụ" được thì góp ý đôi lời với tớ nhé.\ [(g)i-dle is difficult to read as we read a π sequence🤣]