wolves

332 41 3
                                    

"Chị luôn ở đây mà, ngủ đi em."

Seulgi ôm Sooyoung trong vòng tay mong manh yếu ớt của cô. Đêm xuống nhanh như việc tình yêu đến giữa hai người và liệu có phải chăng khi đêm tàn thì tình cũng tan?

Sooyoung luôn ở trong trạng thái bất an lo lắng, em kề mũi nơi hõm cổ Seulgi mà hít một hơi thật dài để tìm sự an toàn và yên tâm tuyệt đối, rằng Seulgi sẽ luôn ở đây trong vòng tay em.

Cả hai đã yên giấc nồng đắm say, môi kề môi, tay đan tay ngọt ngào hạnh phúc. Ánh trăng màu trắng sáng rực tựa như đang tráng bạc lên vạn vật trần gian. Ánh trăng rọi vào những tán cây trụi lá chỉ còn lại cành khô xơ xác, vô tình hắt lên tường phòng hai cô gái những chiếc bóng hình thù quái đản trông như những bộ xương khô. Trăng âm thầm tĩnh lặng mà thật vi diệu làm sao.

Seulgi nghe tiếng trăng gọi hồn mình.

Sooyoung hãy còn đang ngủ say lắm, cánh môi em hơi hé, Seulgi lắng nghe từng hơi thở nặng nhọc từ người yêu mà xót lòng. Ngay cả trong lúc ngủ, trông em vẫn chẳng thể thư giãn chút nào. Seulgi vén khẽ tóc em, chạm môi mình vào vầng trán xinh đẹp ấy rồi khẽ khàng rời khỏi chiếc giường êm ấm quen thuộc.

"Không, đừng đi mà..."

Giọng Sooyoung yếu ớt cất lên tựa như rên rỉ van xin. Seulgi chùng bước, mắt đăm đắm nhìn vào người con gái cô yêu, đôi mày cô khẽ nhíu lại xót xa rồi cô thở phào vì Sooyoung vẫn đang say giấc, câu nói vừa rồi của em chỉ đơn giản là trong giấc mộng thôi. Có lẽ em đã luôn ám ảnh về việc một ngày nào đó cả hai sẽ chia lìa.

Seulgi nghe lệ đổ trong tim, đành dằn lòng ngoảnh mặt khỏi người yêu mà hướng về phía mặt trăng to lớn tưởng chừng sắp nuốt chửng trần gian này, cô rũ bỏ chiếc áo choàng ngủ lụa mỏng tang đang khoác hờ trên người rồi nhẹ nhàng mở toang cửa sổ. Ngoài kia rừng núi bạt ngàn đắm mình trong sắc bạc lạnh lẽo của ánh trăng, Seulgi chợt cảm nhận được nỗi niềm hoan lạc đang cuộn trào trong từng mạch máu chạy dọc khắp thân thể mình; cảm nhận được cả nguồn năng lượng vô biên tựa như cô có thể hấp thụ hết năng lượng từ mặt trăng kia vậy.

Đúng là thứ cảm giác quen thuộc này, Seulgi say trăng rồi, và cô biết "nó" đã lại đến, vào những đêm trăng tròn như hôm nay...

Seulgi khuỵu chân cúi người, hai tay cô không ngừng bấu chặt xuống mặt sàn gỗ, đầu cô ngẩng cao, con ngươi đen nhánh giờ hoá vàng kỳ dị. Không thể chờ chi thêm, cô lao người ra ngoài cửa sổ chạy vụt vào rừng trong đêm trăng tròn ma mị.

Sooyoung choàng tỉnh, em vội vã bật dậy khi không tìm thấy bóng hình thân thương cạnh bên. Người lại gạt em rồi...

Sooyoung tiến lại gần chiếc cửa sổ đã mở toang, rèm cửa bay phần phật trong luồng gió lạnh rụng rời, em vén tung chiếc màn rồi gục ngã dưới ánh trăng bạc bẽo vô tâm.

Woooooooolf...

Tiếng sói tru vọng đến từ ngọn núi phía xa, Sooyoung ngẩng mặt lên nhìn, dùng đôi mắt đau thương đẫm nước mà ngắm một loài sói đang hùng dũng vươn cao chiếc cổ mà tru lên từng tiếng dài rùng rợn, chiếc bóng của nó in hằn trên mặt trăng to lớn treo thấp thoáng sau đỉnh núi cao cao kia.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 25, 2018 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[PLAYLIST] About SeulJoyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ