Tương tư thành bệnh (thượng)

2.4K 152 1
                                    


Ngày mai Ngô Cẩn Ngôn có được một ngày nghỉ hiếm hoi. Cô mở lịch trên điện thoại, rồi thoát, rồi lại mở ra, lại thoát, cứ như vậy mấy lần liền. Cuối cùng cô thở dài, khoá màn hình lại.

Đã một tháng rồi không gặp chị.

Sau khi kết thúc "Diên Hy công lược", Ngô Cẩn Ngôn dường như lại trở về với quý đạo cuộc sống thường ngày, nhận dự án, quay phim, tất bật qua một ngày, chỉ có điều nhịp sống nhanh hơn, nội dung nhiều hơn trước kia một chút.

Không có thay đổi gì nhiều.

Ngô Cẩn Ngôn cảm giác hình như mình điên rồi, mấy hôm nay quay phim còn đỡ, chỉ cần có thời gian rảnh một cái là nhớ tới người đó, trong đầu ngập tràn nụ cười dịu dàng của chị. Thời gian nghỉ ngơi cũng sẽ nhìn quanh, tưởng tượng nhìn thấy người ấy. Thậm chí có những lúc đang quay cũng nghĩ tới chị, rồi bị tiếng hô "cắt" của đạo diễn kéo trở về thực tại lạnh lẽo.

Cô cảm thấy trái tim mình như thủng một lỗ, trống rỗng, không làm cách nào lấp đầy được.

Cũng may ngày mai được nghỉ, buổi tối cô suy nghĩ xem ngày mai liệu có đi gặp người đó một chút không, tới trường quay nhìn một cái cũng được. Thế là Cẩn Ngôn lập tức nhảy xuống giường, lật tung tủ quần áo lên, thử đi thử lại từng bộ quần áo trước gương nhưng đều không hài lòng. Sau mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới chọn được một bộ thì cô lại chán nản vứt bộ quần áo đi.

Cô quên mất, cô, chẳng có lý do gì tới gặp chị cả. Thân phận gì đây? Bạn bè được nghỉ tới thăm bạn quay phim sao? Kỳ cục, bạn bè cả tháng trời không liên lạc đột nhiên xuất hiện ở chỗ làm việc, không ngượng ngùng hay sao?

Cho dù không ngượng ngùng, thì gặp rồi có thể nói gì? Chưa nói những điều này, bản thân cô với tâm thái khác lạ cũng không đối diện với người ấy được, huống hồ cô mang tâm sự không thể cho người khác biết.

Ngô Cẩn Ngôn thích Tần Lam, đó là bí mật cô vẫn giấu trong lòng, bí mật mãi mãi không thể nói ra.

Cô chau mày, thôi vậy, ngày mai rồi tính. Cô lại cất hết quần áo vào rủ, rồi vùi mình vào chăn. Có thể do điều hoà để lạnh quá, cô cảm thấy mũi cay cay. Sụt sịt mũi, cuộn mình lại, cô ép mình chìm vào giấc ngủ, cố gắng gạt đi những hồi ức về Tần Lam ở trong đầu, giống như một chú bướm đang giãy giụa trong chiếc kén của mình.

Đúng là làm kén tự nhốt mình.

Hôm sau, sáng sớm là Cẩn Ngôn đã tỉnh rồi. Cô mở đôi mắt cay xè, nằm ườn trên giường một lúc rồi mới chậm chạp đi vệ sinh cá nhân. Ăn sáng xong cô lấy điện thoại xem, nhận được tin nhắn từ Đàm Trác.

- Gần đây em thế nào? Có bận lắm không?

- Vâng, em bận lắm, nhưng hôm nay được nghỉ.

- Ồ, vậy hả, được nghỉ thì tốt quá, mấy hôm nữa chị mới được nghỉ đây này.

- Ha ha, chị cứ từ từ tận hưởng đi~

- Không đi thăm Tần Lam à?

Đọc tin nhắn đột ngột đó, nụ cười của Ngô Cẩn Ngôn đông cứng trên môi. Thăm? Thăm thế nào đây? Không có lý do gì cả a. Cô cười cay đắng, đột nhiên cảm thấy thân phận bạn bè đúng là vô dụng. Nhưng giờ cô cũng chỉ có thân phận bạn bè này thôi, chẳng còn gì nữa. Ít nhất so với người khác thì "người bạn" như cô cũng gần gũi hơn một chút.

[Trans][Lam Ngôn] Tương tư thành bệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ