#đoản
Không biết là xui xẻo hay may mắn, tôi lại là một con rối có linh hồn.Tôi được làm ra từ chính bàn tay của chủ nhân, anh cho tôi một khuôn mặt xinh đẹp, một thân thể mảnh mai, và cả...một trái tim.
Chủ nhân của tôi là một chàng trai nghèo. Khi tạo ra tôi, anh đã dùng tất cả số tiền tích góp của mình, khổ sở chật vật. Một ngày chỉ dám ăn một gói mì lót dạ, những đêm đông lạnh lẽo không có chăn bông để đắp chỉ có một mảnh vải mỏng manh che kín người. Anh làm vậy, chỉ là để tạo ra tôi.
Thật thần kì, tôi có cảm xúc.
Tôi biết vui, biết buồn, và biết cả cách thích một người nữa...
Tôi thích anh, rất thích anh.
Thích mỗi khi anh cặm cụi ngồi trên chiếc bàn của mình, sáng tạo ra biết bao nhiêu thứ hay ho.
Thích mỗi khi anh mệt mỏi rã rời, thả mình trong chiếc giường cũ kĩ rồi âu yếm nhìn tôi nở nụ cười. Nụ cười của anh thật đẹp đẽ, sưởi ấm cho cả căn nhà cũ kĩ này.
Thích mỗi khi anh mệt mỏi ngủ gục trên chiếc bàn dính đầy màu vẽ của mình, ánh sáng của chiếc đèn bàn chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của anh, đẹp đến ngây người.
Chủ nhân của tôu rất giỏi, rất tài năng, nhưng mọi người không ai công nhận anh, chỉ có tôi là người duy nhất hiểu rõ.
Tôi mong ước biết bao cái ngày anh hạnh phúc thông báo với tôi rằng anh đã thành công rồi.
Và tôi cùng ước ao biết bao cái ngày mình có một cái thân xác, một cái thân xác thực thụ chứ không phải con rối trang trí này. Tôi nhất định sẽ nói, sẽ nói với anh rằng...Tôi Thích Anh.
Rồi một đêm mưa tầm tã, anh xông vào nhà với cả cơ thể ướt sũng. Vẻ mặt anh mệt mỏi cũng không thể xua đi cảm xúc vui mừng trên ánh mắt. Anh đảo mắt quanh căn phòng rồi nhanh chóng chui xuống gầm giường lôi ra một cái vali hư hỏng nặng nề và mấy cái thùng giấy.
Anh ôm đồ mặc xốc vào vali, rồi lại lao đến cái bàn gỗ mục nát gom tất cả mọi thứ quăng vào cái thùng giấy. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh rối rít chuyển đồ. Anh vội đến nỗi mấy chiếc thùng còn chưa kịp dán băng dính đã bị anh xốc lên xe chở đi.
Anh không bỏ tôi vào thùng như những món đồ vật tầm thường khác, anh cầm tôi lên tay, trân quý như ngọc ngà, miệng không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, nhưng có lẽ với người ngoài, anh chỉ đang cầm một món đồ vật vô tri vô giác mà thôi.
Không sao cả, chỉ cần anh, cần anh mà thôi.
Anh chuyển đến một căn nhà, điều đầu tiên anh làm đó chính là đem tôi đặt lên cái giá sách màu trắng tinh được đóng trên tường, nở nụ cười hạnh phúc sau đó hối hả đi dọn đồ vào.
Thì ra anh đoạt một giải thưởng lớn về tranh ảnh toàn quốc gia, vô tình được một đại gia nhìn trúng, và ông ta quyết định nâng đỡ anh, phát triển tài năng của anh. Tôi mừng lắm! Cuối cùng anh cũng đạt được ước mơ của mình rồi!
Từ hôm đó, tôi không còn thấy cảnh anh thức dậy từ sáng sớm hối hả đi làm nữa, cũng chẳng còn gương mặt góc cạnh xinh đẹp gục trên bàn vẽ mà say ngủ nữa, cuộc sống anh bây giờ vô cùng sung sướng, anh ngủ đủ giấc, người anh ngày càng có da có thịt, hồng hào mạnh mẽ. Tay nghề vẽ của anh cũng càng lúc càng cao lên do có điều kiện phát triển. Anh vẽ rất nhiều tranh, cả căn phòng trống trải lúc chúng tôi mới chuyển tới bây giờ treo đầu tranh vẽ của anh, tựa như một viện bảo tàng nghệ thuật vậy. Có lúc anh còn làm thêm vài con rối khác, anh muốn tôi có bạn đây mà! Tôi hạnh phúc biết bao!
YOU ARE READING
Vì em chưa từng hối hận vì đã thích anh...( One Short)
HorrorMột lần lượt face con Yurt thấy truyện này hay nên up lên cho m.n cùng xem Tác giả: Lục Giản Băng, Bạc Hà tui lấy truyện khi chưa có sự đồng ý của tác giả, có ý kiến gì cứ kêu tui lấy xuống.