Chương 4: Xuân xanh

3.2K 94 0
                                    

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày tổ chức tiệc.
Tối hôm đó, nhà hàng Kim Hoa đông kín người, đa số là những người đến dự buổi tiệc tối.

Nhà hàng Kim Hoa vì biết đây là tiệc nhà Trương gia nên đã chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo. Quản lí cao cấp của nhà hàng cũng đã đích thân xuống kiểm tra tất cả mọi thứ. Kiểm tra độ sạch bóng của ly rượu cho đến sân khấu của buổi tiệc.

Nhà hàng này cũng không muốn xảy ra bất kì sơ xuất nào. Nếu không, sẽ đắc tội với khách hàng lớn như Trương gia đây.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy.

Trương lão gia và Trương phu nhân xuất hiện. Cả hai người nắm chặt tay nhau bước ra, tuy cả hai đã không còn trẻ nhưng kiểu tình tứ này khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Ngoài ra, trang phục hôm nay hai người mặc chính là những bộ quần áo thuộc hàng sang trọng khiến ai cũng phải ngó nhìn.

Trong lúc Trương Thần chưa xuất hiện, cha mẹ anh đã thay anh tiếp các vị khách quý.

Lát sau, Trương Thần cùng với bộ y phục của Canali, thần thái vô cùng xuất sắc khiến không ít các vị tiểu thư phải say mê với vẻ điển trai của anh.

Anh đảo mắt nhìn, rồi bước đến chỗ cha mẹ mình. Trương phu nhân thấy anh đi đến, liền hỏi:

- Con không dẫn theo ai sao?

Trương Thần nghe mẹ mình hỏi vậy, liền đáp lại rằng:

- Lát nữa cô ấy sẽ đến.

Dứt lời, anh nhìn xuống chiếc đồng hôc được đeo ở tay trái, rồi nghĩ:

- Có lẽ giờ này cô ta đang trên đường đến.

Chiều hôm ấy, Du An Kỳ đang ở nhà, chuẩn bị mọi thứ để đến nhà hàng Kim Hoa. Cô chợt nhớ đến món quà mà bà chủ đã tặng cho mình liền đi đến bên cạnh bàn, ôm chiếc hộp vào lòng và mở nắp hộp ra.

Bên trên món quà có một lá thư, trong đó viết:

- Chị hy vọng món quà này sẽ giúp em tỏa sáng trong buổi tiệc.
Chúc em may mắn.

Đọc xong lá thư, An Kỳ lấy món quà ra. Cô ngạc nhiên, là một bộ váy, một chiếc túi xách và một đôi giày cao gót. Tất cả đều là của Christian Dior. Càng ngạc nhiên hơn, những món quà này  cô đã từng nhìn thấy cách đây mấy ngày, trong một cuốn tạp chí thời trang nổi tiếng.

Du An Kỳ thật không ngờ, bà chủ lại tốt với mình như vậy.

Cũng đã không còn sớm, cô nhanh chóng trang điểm thật đẹp. Mặc váy, mang giày cao gót và xách túi, nhanh chóng đi đến nhà hàng Kim Hoa. Đúng như vậy, sau khi đã được trang điểm xinh đẹp và diện đồ, nhìn Du An Kỳ bây giờ khác so với lúc làm việc tại quán caffee. Cô bây giờ khoác lên người sự tự tin và kiều diễm

Ngay lúc xe taxi vẫn còn cách nhà hàng Kim Hoa khá xa, Du An Kỳ nhìn thấy hình dáng của một anh chàng đang đứng. Trông anh nghiêm túc cô cùng.

Khi xe dừng trước cửa nhà hàng, cô lúc này mới phát hiện, hóa ra là Trương Thần đã đứng bên ngoài đợi mình. Cô đưa tiền cho tài xế và nhanh chóng rời khỏi xe.

Vừa bước xuống, cô phát hiện ánh mắt của Trương Thần đã nhìn cô từ lúc nào. Vì cảm thấy không quen khi bị người khác nhìn chầm chầm, Du An Kỳ liền tìm cách bắt chuyện với anh. Cô lịch sự nói:

- Trương tiên sinh, thật ngại quá. Làm anh phải đợi lâu rồi.

Trương Thần không để ý đến lời nói của Du An Kỳ, anh nhìn đồng hồ, đáp:

- Cũng sắp đến giờ rồi, vào thôi.

- Được.

Cô vừa dứt lời, anh liền để tay ngang hông. An Kỳ hiểu ý, liền khoác tay anh. Cả hai người thản nhiên bước vào trong.

Tất cả các vị khách thấy cô gái được anh đưa đến liền không khỏi kinh ngạc và tò mò. Không biết là vị tiểu thư nhà nào lại có thể vinh hạnh được anh tận tâm đưa đến buổi tiệc. Mọi người ai cũng nghĩ, vị tiểu thư này thật tốt số. Còn những cô gái khác đều không khỏi ganh tị với Du An Kỳ.

Thấy anh đưa mình tiến đến chỗ một đôi vợ chồng. Cô đoán, đây là lẽ là cha mẹ anh. Vì ở người đàn ông này và anh, có những nét rất giống nhau.

- Cha mẹ, cô ấy là Du An Kỳ.
Là người mà mẹ muốn con dẫn đến trong buổi tiệc đêm nay.

Trương Thần vừa giới thiệu xong, Du An Kỳ liền quay sang chào hỏi cha mẹ anh:

- Chào bác trai.

Nhưng khi định chào mẹ Trương Thần. Du An Kỳ ngước mặt lên nhìn bà, cô không thể cất nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bà ấy.

Bởi vì lúc này, Du An Kỳ đang thầm trồ trong lòng.

- Quả nhiên là phong vận do tồn.  (1)

Thấy cô cứ nhìn mình mãi không thôi. Trương phu nhân liền cất tiếng gọi:

- Du tiểu thư...

Du An Kỳ như bừng tỉnh, cô liền cảm thấy xấu hổ, liền chào hỏi bà:

- À! Chào bác gái.
Thật ngại quá, con đang suy nghĩ một vài việc. Thật thất lễ với hai bác.

Nghe cô đáp lại bằng lời chào và xin lỗi, Trương phu nhân mỉm cười đầy nhân hậu, nói:

- Không sao.
Du tiểu thư cứ tự nhiên.

Bà vừa dứt lời, Trương Thần liền ngỏ ý muốn đưa cô cùng đi đến chỗ những vị khách khác.
Hai người vừa đi, Trương phu nhân đột nhiên cảm thấy trong lòng đầy yên tâm.

Lúc Du An Kỳ vừa bước vào cùng anh, ánh mắt đầy sự tự tin ấy đã khiến cho Trương phu nhân nhớ về bản thân lúc còn xuân xanh. Vừa nhìn cô, bà đã biết An Kỳ là một cô gái nhanh nhẹn và có bản lĩnh. Vậy nên Trương phu nhân cảm thấy yên tâm đối với Du An Kỳ.

Trương phu nhân đã thì thầm với Trương lão gia ngay khi cả hai người rời khỏi:

- Ông xã, anh xem, hai đứa nó nhìn thật đẹp đôi. Em vừa gặp mặt đã thấy có tướng phu thê.

- Bà xã, không thể biết trước chuyện của tương lai.

- Vậy chúng ta cược đi.
Em tin vào đôi mắt nhìn người của mình.

Trương phu nhân vừa dứt lời, vẻ mặt bà đầy chắc chắn và kiên định. Trương lão gia rất muốn phì cười, ông nhìn vào ánh mắt của bà, là ánh mắt của một cô thiếu nữ đầy tinh nghịch năm đó. Ông liền lấy tay xoa đầu bà đầy mùi mẫn.

* (1): vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại.
                    

Khế Ước Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ