Người xưa có một câu nói là: Say rượu loạn tính
Cũng có một câu nói khác là: Tự làm bậy thì không thể sống.
Yoongi ở trong mơ gặp được Jungkook, trái tim nhỏ bé của anh đập thình thịch, những đợt rung động liên hồi truyền đến đại não như đang muốn phủ nhận tất cả những thứ trước giờ mà lí trí Yoongi luôn gồng ép.
Khi anh mới gặp Jungkook, thằng bé chỉ là một con cún dính người. Gương mặt còn đượm phần ngơ ngác, đôi mắt ngây thơ lúc nào cũng nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Yoongi cố chôn giấu mớ cảm xúc không biết gọi tên trong đầu, không ngừng tránh xa và làm tổn thương nhóc con ấy để nó không đến gần anh. Bởi vì sao?
Vì thằng út mới có 15 tuổi thôi, anh mà có thứ cảm xúc kỳ lạ gì với nó là đi tù mọt gông đấy!!
Anh biết Jungkook tổn thương nhiều vì thái độ lạnh lùng của mình lắm, bản thân Yoongi cũng rất khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy đứa nhỏ mệt mỏi đau đớn, anh không dám chạy đến an ủi, chỉ bèn trốn ở một góc hẻo lánh nào đó, khóc đến sưng mắt rồi lại làm như không có gì bước ra. Anh nhìn Jungkook dần dần bước ra khỏi thế giới của mình, thân thiết với những người khác, ngọt ngào với Taehyung hay là Jimin, tất cả những điều đó đều khiến trái tim anh đau đớn.
Yoongi không dám suy nghĩ về cảm giác này, cũng không dám đặt cho nó một cái tên. Anh sẽ không mềm lòng bởi anh biết con người có thể tham lam đến mức nào, nếm thử một chút ngọt ngào chỉ càng khiến ham muốn được ăn trái cấm thêm phình to. Yoongi khóa kín cảm xúc của mình trong một cái hộp, sợi dây lí trí như xiềng xích rắn chắc bao quanh, anh chôn sâu chiếc hộp quý giá đó ở một góc trong lòng để không ai có thể đào ra.
Mới vậy mà đã qua thật nhiều năm, Jungkook giờ đã không còn cái sự ngơ ngác ngốc nghếch ngày nào, chỉ còn lại người đàn ông với vẻ ngoài điển trai, ánh mắt sắc bén nhìn thấu lòng người. Càng nổi tiếng, Jungkook càng có nhiều bạn bè và thế giới của nó không chỉ còn có anh và Bangtan nữa rồi...
Anh cười nhẹ, ánh mắt lại như chất chồng đầy tâm sự. Ngón tay Yoongi chạy dọc theo sống mũi của Jungkook trong mơ, rồi lại chạm lên cánh môi mềm mại. Thật ấm, giống như là người thật vậy chứ không phải là mơ...
"Jeon Jungkook..."
Anh thì thầm cái tên mà luôn đè nặng nơi đầu tim, tiếng thì thầm ấy mỏng manh cất giấu tâm tư thầm kín của người anh thứ luôn tỏ ra lạnh lùng. Đôi mắt Jungkook mở to, anh thầm nghĩ có lẽ là do men rượu, lí trí của anh trở nên thật yếu ớt, bỏ mặc cõi lòng tự đào lên chiếc rương báu tình mà mình luôn cố không để ai biết.
Chỉ là một giấc mơ thôi...
Nếu chỉ là một giấc mơ, anh muốn được hôn Jeon Jungkook trước mặt mình, hôn cậu nhóc con của quá khứ, hôn cả người đàn ông của hiện tại, hôn người mỗi lần xuất hiện trong tầm mắt đều nhấn chìm tâm khảm anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
KookGa | NC17 | If I Get Drunk Today
HumorCó một câu nói là: Say rượu loạn tính Cũng có một câu nói khác là: Tự làm bậy thì không thể sống