Editor: Tâm Thường Lạc
Lễ truy điệu kéo dài mãi cho đến buổi trưa, vẫn còn có bạn bè thân thích đi đến nối liền không dứt.
"Con dẫn Mỗ Mỗ đi ra ngoài ăn một chút gì đi, nơi này có mẹ trông coi."
Tô Ngưng Tuyết mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài được bới lên ở sau gáy gọn gàng, mười đủ mười dáng vẻ một nữ cường nhân.
Cận Tử Kỳ kéo Mỗ Mỗ đứng lên, xoa xoa đầu gối để làm dịu đi cảm giác tê mỏi, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia đang bận rộn, chuẩn bị dẫn Mỗ Mỗ đi ăn chút gì trước, lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông từ cửa đi vào.
Cận Chiêu Đông cũng không chuyển biến được tốt lắm, tin tức sự việc mẹ con Kiều Hân Hủy gây ra ở thành phố S cũng truyền đi xôn xao, nên Cận Tử Kỳ biết, cha cô đã ở nhà tránh né suốt ba ngày không ra khỏi cửa.
Nhìn thấy cha đến gần, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết, "Mẹ ——"
Vẻ mặt của Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt, cũng không có chút nào là không vui hoặc là lúng túng, chỉ vỗ vỗ vai Cận Tử Kỳ.
"Chú Kiều của con đã mua cơm, để lại ở trong phòng nghỉ kế bên, dẫn Mỗ Mỗ đi thôi."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển qua lại ở giữa hai người vài lần, xác định sẽ không cãi vả mới dẫn Mỗ Mỗ rời đi.
Tô Ngưng Tuyết thấy con gái đi rồi, cũng không cố tình để ý đến Cận Chiêu Đông đang đi tới, tiếp tục xoay người, rút ba nén hương, đốt lên, hướng sang tấm ảnh của Tống Chi Nhậm xá lạy, sau đó cắm hương vào trong lư hương.
"Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông nhìn bóng lưng thon gầy của vợ trước, do dự chốc lát, mới kêu một tiếng.
Tô Ngưng Tuyết nghe tiếng quay đầu, nhìn Cận Chiêu Đông một cái, mặc dù không tránh né, nhưng nhất thời cũng không nói gì.
Có người nói, nếu như thật sự chia tay, vợ chồng ly hôn rồi cũng có thể làm bạn bè, nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là, mình vẫn chưa khoan dung đến mức có thể cùng Cận Chiêu Đông mặt đối mặt uống cà phê tâm sự triết lý về cuộc sống.
Bởi vì có vài người chung quy không ngừng nhắc nhở bạn một vài chuyện cũ mà bạn không muốn nhớ lại, và những chuyện cũ này thường không phải là thứ gì có dư vị vui vẻ có ý nghĩa đáng để nhớ lại.
"Nếu đến đây rồi thì anh thắp nén hương đi." Tô Ngưng Tuyết nhường chỗ, nhàn nhạt nói.
Tâm tư của Cận Chiêu Đông lại hoàn toàn không nằm ở việc dâng hương, ông nhìn Tô Ngưng Tuyết hai tay đặt ở bên hông, tư thế ưu nhã, trong lòng cảm thấy có một nỗi chua xót vọt tới, ngay cả làm thế nào để thắp hương cũng không biết.
Cắm hương lên xong, ông cũng không rời đi ngay, chần trừ ở tại chỗ, nhìn bà muốn nói lại thôi.
Một người lớn vẫn luôn lắc lư dưới mí mắt mình, làm sao Tô Ngưng Tuyết có thể làm như không thấy?
Bà cau mày liếc nhìn ánh mắt phức tạp của Cận Chiêu Đông: "Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
Cận Chiêu Đông chuẩn bị xong lời muốn nói, mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Em gần đây thế nào?"