Lúc bọn người Cận Tử Kỳ đang tìm cách, hôn sự của Hàn Mẫn Tranh và Jane đang ngày càng đến gần.
"Thật là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ hắn lại là người ác nhất!"
Tô Ngưng Thu hằn học vứt chữ hỷ xuống đất, hận không thể dùng chân đạp nát nó.
Sự mất tích của Thanh Kiều đã làm bà lo lắng không thôi. Lúc này lại có người mang chữ hỷ đến.
Thấy chân dung đôi nam nữ trên thiệp mời, lồng ngực Cận Tử Kỳ cũng khó chịu đến lạ.
Cũng chính vì như thế, cô sẽ không mềm lòng khi ra tay với bọn họ. Những gì nên trả, cô sẽ trả hết cho bọn họ!
Điện thoại của Cận Tử Kỳ vang lên.
Là Quách Vân Vân gọi.
Về việc Tống Kỳ Diễn đã về nước, Cận Tử Kỳ còn chưa nói với mấy người Tô Ngưng Tuyết.
Việc này càng ít người biết càng tốt, đặc biệt là vào thời khắc then chốt này.
"Thế nào rồi?" Cận Tử Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ hỏi.
"Cô yên tâm đi, đều làm theo những gì cô dặn, bên trong tài khoản của tôi..."
"Tôi đã đồng ý đưa tiền cho cô, đợi sau khi làm xong việc, tôi sẽ kêu người chuyển tiền cho cô, yên tâm."
"Vậy thì tốt, chậm nhất là ba ngày sau, tôi nhất định sẽ mang hắn đến sòng bạc!"
Cận Tử Kỳ tắt máy, bên ngoài mây đen bỗng kéo đến, cô lẩm bẩm: "Trở trời rồi."
-----
"Vân Vân bảo bối, em làm gì trong toilet vậy?"
Quách Vân Vân vừa nói chuyện điện thoại xong, nghe thấy tiếng gọi của Tống Chi Bác, cả người cô đổ đầy mồ hôi.
Cô vội vàng nhấn nút xả nước trên bồn cầu, tiếng nước chảy hòa với tiếng cô: "Đi vệ sinh!"
Quách Vân Vân kéo cửa đi ra, Tống Chi Bác chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng ở đó.
Cô thấy tóc trên đầu hắn ngày càng ít, bụng thì càng ngày càng phệ ra, cô cũng hiểu được số nợ của hắn đang lớn lên, nhưng nhìn bộ dạng già yếu của hắn, cô lại lập tức vui mừng.
Quách Vân Vân âm thầm cắn răng, những ngày như thế này sẽ trôi qua nhanh thôi, cô sẽ nhanh có tiền thôi.
Huống hồ, nếu không nói đến tuổi tác, thì Tống Chi Bác quả thật đối xử với cô không tệ, vung tiền cũng rất hào phóng, là một người khó tìm.
Nhưng so với việc bỗng chốc xoay người làm chủ, thì mấy thứ tốt đẹp đó lại chẳng là gì cả.
Quách Vân Vân nở một nụ cười quyến rũ, cô bước lên ôm lấy cổ Tống Chi Bác, chủ động hôn lên môi ông ta.
"Sao vậy, suốt ruột rồi à? Lẽ nào anh không về nhà với vợ sao?"
"Bà vợ già à? Ngực đã xệ xuống, không còn hứng thú nữa."
Tống Chi Bác đưa tay mân mê đường cong của cô, ông ta cười nói: "Làm gì có mùi thơm như em."
"Đáng ghét!" Quách Vân Vân lườm ông ta một cái, nhưng không đẩy cánh tay đang làm bậy của ông ta ra.
Hai người cứ như thế ngã xuống giường.
Một lúc lâu sau, Quách Vân Vân nằm trong lòng Tống Chi Bác thở dốc.
Cô vừa dùng tay vuốt ve lồng ngực Tống Chi Bác, vừa nói một cách ngọt ngào: "Ông chú à, mấy người bạn của em đều cùng bạn trai đến những nơi thú vị, em cũng muốn đi!"
"Chỗ nào?" Tống Chi Bác châm điếu thuốc, hút một hơi: "Muốn bao nhiêu tiền?"
Quách Vân Vân đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô đẩy ông ta ra, tỏ vẻ giận dỗi.
"Sao có thể nói trở mặt là trở mặt chứ?"
Tống Chi Bác lập tức sáp lại gần, vuốt ve làn da trơn bóng của cô:
"Bảo bối, anh có chỗ nào khiến em không vui à?"
"Anh... Chỗ nào cũng làm em không vui!"
Quách Vân Vân quệt miệng, đẩy cái tay đang để trên ngực mình ra: "Đồ đàn ông cả người toàn là hơi tiền!"
"Ừ, ừ, cả người anh đều là hơi tiền, không biết lãng mạn, vậy Vân Vân nói anh biết, anh sai ở đâu?"
"Người ta đi ra ngoài đều có bạn trai đi cùng, còn em, mỗi lần đều cô đơn lẻ bóng, anh có biết người ta nói gì sau lưng em không? Nếu không phải có bệnh ngại nói ra thì chính là bị đồng tính... Anh nghe xem, đau lòng biết bao nhiêu!"
Quách Vân Vân cúi đầu nức nở vài tiếng khiến Tống Chi Bác đau lòng không thôi.
"Em cũng biết nhà anh có một con cọp cái, nếu không anh đã cưới em về từ sớm! Vân Vân, cho đến lúc gặp em, anh mới biết cái gì mới gọi là yêu, con cọp cái đó, anh hận tại sao nó không chết sớm đi để thành toàn cho chúng ta."
Thật sao? Đôi mắt Quách Vân Vân đỏ ửng, cô quay đầu lại nói với ông ta: "Anh không gạt em chứ?"
"Đương nhiên rồi, anh thề với trời, Tống Chi Bác anh cả đời này chỉ yêu một mình Quách Vân Vân."
Quách Vân Vân nín khóc rồi mỉm cười, cô bổ nhào vào lòng ông ta: "Vậy ngày kia anh đi chơi với em nhé!"
"Cái này..."
Nụ cười của Quách Vân Vân cứng lại, cô làm bộ như muốn đẩy ông ta ra: "Còn nói là yêu em, hóa ra chỉ là lừa em thôi!"
"Vân Vân, Vân Vân, đừng giận." Tống Chi Bác vội vàng ôm cô lại: "Anh chỉ sợ lỡ như bà vợ già nhà anh biết được thì sẽ gây phiền phức cho em thôi, đến lúc đó anh không có ở cạnh em, anh sợ em sẽ chịu thiệt."
"Em không sợ, chú à, nếu em không yêu anh, ban đầu cũng sẽ không đi theo anh."
Quách Vân Vân nhìn ông ta, nói một cách chân thành tha thiết: "Chỉ cần được ở bên anh, em không sợ gì cả!"
Ôm thân hình ngọc ngà trong lòng, Tống Chi Bác lại bắt đầu rục rịch. Bàn tay với những đốm đồi mồi của ông ta một lần nữa di chuyển trên làn da căng bóng, láng mịn màng của cô. Ông ta nói: "Chúng ta lại lần nữa nhé..."
Mặt ông ta từ tư đỏ lên, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, Quách Vân Vân đè nén sự chán ghét trong lòng, hùa theo ông ta.
"Vân Vân...Vân Vân...A...Vân Vân...A, a..."
Tống Chi Bác đang chìm sau trong biển tình hoàn toàn không phát hiện ra dưới gối có một chiếc điện thoại đang thu âm.
-----
"Đây là thứ cô muốn."
Trong quán café, Quách Vân Vân đưa một chiếc túi da cho Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ cầm chiếc túi, chỉ có một góc nhô lên, trong túi là một chiếc USB."
"Phiền cô rồi, đây là một phần ba thù lao tôi đã hứa với cô."
Cận Tử Kỳ đưa cho Quách Vân Vân tấm chi phiếu ba trăm vạn (*).
"Đợi cô dẫn người đến sòng bạc, bảy trăm vạn còn lại tôi sẽ đưa cho cô."
Quách Vân Vân gật đầu. Nhìn cách ăn mặc, trang điểm của Cận Tử Kỳ, cô biết ngay cô ta là người có tiền. Còn về tại sao cô ta lại đối phó với Tống Chi Bác, Quách Vân Vân cũng không ngốc đến mức đi hỏi nhiều, cô chỉ cần nhận được thứ mình nên nhận, đó mới là người phụ nữ thông minh. Sau khi đợi Quách Vân Vân đi khỏi, Cận Tử Kỳ cũng không lập tức đứng dậy, quay về nhà họ Tống.
Cô đi vào toilet tẩy lớp trang điểm trên mặt, tháo tóc giả, thay một bộ quần áo khác rồi mới đi ra.
Sau đó thông qua đường đi chuyên dùng cho khách VIP về lại phòng của mình.
Qua cửa sổ, cô thấy những người theo dõi cô vẫn còn đứng ở đó.
...
Ở cửa ra vào của sòng bạc ngầm, ngoại trừ sự im lặng à buồn tẻ thì chẳng có gì khác. Thế nhưng, càng vào trong, sẽ càng ồn ào náo nhiệt.
Những trò đỏ đen ở đây cũng không ít hơn ở Macao, mạt chược, xúc xắc, cái gì cũng có.
"Đặt tài, tôi đặt tài"
"Tôi không tin lần này sẽ thua nữa! Mở cho tôi!"
Trong làn khói mờ ảo, Tống Chi Bác ngậm điếu thuốc trên miệng, một tay ôm Quách Vân Vân, tay còn lại chỉ vào nhà cái.
Những con bạc xung quanh đã buông tay đặt cược, cũng giống như Tống Chi Bác, bọn họ vội vàng nhìn chằm chằm vào nhà cái với vẻ nghi ngờ.
Bốn phía đều có mấy tên đả thủ cao to lực lưỡng, còn có cả ngân hàng tư nhân cho vay tiền.
"Mở!"
Xúc xắc được mở ra, một hai bốn, xỉu!
"Lại thắng rồi!" Tống Chi Bác vui sướng đập bàn, ôm cổ Quách Vân Vân.
Nhìn đống chips trước mặt, cả đời Tống Chi Bác chưa bao giờ có cảm giác sung sướng như vậy.
Ông ta ôm hôn Quách Vân Vân: "Bảo bối, em đúng là thần may mắn của anh, haha!"
Tống Chi Bác lại ném một nửa số chips ra, tự tin nheo mắt nhìn vào những con xúc xắc, lớn tiếng hô: "Tài!"
Nhà cái lắc xúc xắc rồi mở ra, ông ta lại thắng!
Tống Chi Bác thắng đến đỏ mắt, kích động há miệng cười không ngớt, vội hốt chips về.
Mọi người xung quanh đều tỏ vẻ hâm mộ ông ta, có người nói: "Chẳng lẽ là thần bài sao? Lợi hại thế!"
Tống Chi Bác ho khan một tiếng,tỏ vẻ đắc ý, dưới những cặp mắt hâm mộ của người xung quanh, ông ta càng thêm phấn thích, đem hai phần ba số chips quăng ra: "Đặt tài!"
"Wow! Thật lợi hại!" Xung quanh vang lên những âm thanh cảm thán không ngớt.
Tống Chi Bác nhếch mày, có giai nhân trong lòng, lại còn thắng bạc, cuộc sống quả thật là hạnh phúc!
Nhưng ông ta không chú ý đến Quách Vân Vân và nhà cái liếc mắt nhìn nhau, ra hiệu.
"Bốn năm sáu, tài!" Nhà cái hét to.
Tống Chi Bác hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên, ông ta rút trong những chồng chips thắng được ra một chồng cho Quách Vân Vân: "Cho em mua quần áo này."
"Cảm ơn chú!" Quách Vân Vân mừng rỡ hôn lên má ông ta.
Tống Chi Bác vui mừng nhướng mày, cảm giác như đi trên mây, lâng lâng quên hết những thứ khác.
Đúng lúc này, trong sòng bạc xuất hiện một đám đàn ông ăn mặc sang trọng đi vào phòng.
"Đến chưa? Đám người đó mới là những người thật sự có tiền, một ván bọn họ chơi cũng phaỉ một ngàn vạn, nghe nói lần trước có người bị ép theo con số đó, kết quả đến sáng hôm sau thắng đến mức cả hai chân mềm nhũn."
"Không phải chứ? Vậy thắng được bao nhiêu tiền?"
"Tôi chỉ nói cho anh thôi, ghé tai vào đây, hình như là thắng được hai tỷ, dù sao sau đó cả nhà hắn cũng ra nước ngoài rồi."
Tống Chi Bác vểnh tai lên nghe trộm những lời nói của người bên cạnh, nghe xong cả người nhộn nhạo không yên.
Số thẻ đánh bạc trước mắt ngày càng nhiều, khiến ông ta càng thêm kích động.
"Chú sao vậy?" Quách Vân Vân hoang mang hỏi Tống Chi Bác.
"Vân Vân, em nói xem, nếu anh đến đó chơi liệu có thắng được không?"
Tống Chi Bác giơ tay chỉ về phía phòng chơi của những người đàn ông vừa rồi. Trong mắt là tia sáng tham lam.
Quách Vân Vân thầm cười trong lòng nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ tôn sùng ông ta: "Hôm nay chú hên như vậy, nếu đi đến đó có thể cũng sẽ thắng, đến lúc đó..."
Đến lúc đó, hắn cũng không còn đi làm cho Tống Thị nữa, cũng không cần phải sợ bà vợ già ở nhà. Cầm hai tỷ muốn đi đâu thì đi, muốn phụ nữ như thế nào mà chẳng được.
Tống Chi Bác nhìn thấy tiền như mất hết lý trí, gọi một tên đả thủ đến, chỉ về phía phòng VIP, nói: "Xếp cho tôi một chỗ ở đó, tôi muốn đến đó chơi."
"Cái này..." Tên đả thủ khó xử nói: "Muốn vào trong đó, ít nhất phải có năm trăm vạn chips."
Trong tay Tống Chi Bác có một trăm chips, mặt ông ta đỏ lên vì thẹn, sau đó ông ta vung tay lên: "Hôm nay vận khí của ông đây rất tốt, chẳng lẽ lại thua sao? Dẫn đường đi, tiền không đủ thì tôi sẽ vay ngân hàng của các người."
Tống Chi Bác nghĩ dựa vào vận may của mình nên mượn bốn trăm vạn, đợi đến rạng sáng khi thắng bạc rồi sẽ trả, cũng không bao nhiêu tiền lãi.
Sau khi đợi Tống Chi Bác vui vẻ đi vào, một tên đả thủ của sòng bạc mới đi vào văn phòng.
"Đại ca, cá đã mắc câu, bốn trăm vạn, đợi hắn thua sạch rồi sẽ mượn tiếp, có thể sẽ lên đến khoảng hai trăm vạn."
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da hài lòng gật đầu: "Cho dù hắn muốn bao nhiêu cũng phải cho hắn mượn."
"Dạ!"
Tên đả thủ xoa tay rồi đi ra ngoài, hoa hồng chia cho hắn nhất định sẽ không ít...
Sau khi tên đả thủ rời đi, người đàn ông gõ cửa phòng nghỉ trong văn phòng.
Bên trong là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc trang phục màu đen và đeo kính râm, khuôn mặt của anh ta sắc bén như một con dao.
Nghe tiếng mở cửa, hắn ta từ từ ngẩng đầu, không phải Tống Kỳ Diễn thì còn là ai?
"Đã làm xong rồi?"
"Dạ, đã làm theo những gì ngài dặn dò, ngài yên tâm!" Người đàn ông kia nịnh nọt cười.
Tống Kỳ Diễn ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, trên bàn trà đã có thêm một tờ chi phiếu.
"Đây là thù lao cho ông."
Người đàn ông nhìn thấy những số không liên tiếp nhau trên tấm chi phiếu, lập tức phấn khích không thôi. Chẳng qua là lừa một lão già, lại có thể nhận được một số tiền lớn như vậy mà không cần bỏ ra đồng vốn nào. Đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!"
"Đến lúc đó làm việc cho sạch sẽ, không được để lại bất kỳ dấu vết nào."
"Đương nhiên rồi, nhận tiền của ngài, tôi sẽ làm việc hết sức cẩn thận, nửa tháng sau, tôi cho ngài thấy kết quả."
Khóe miệng Tống Kỳ Diễn nhếch lên, hắn vỗ vai ông ta rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
***
(*) Vạn: Đơn vị tiền tệ của Trung Quốc. 1 vạn = 10.000.