Xuân Bách lặng thinh hoà mình giữa những vị khách mời trong đám cưới của PS Man, đám cưới...của người cậu yêu.
Tiếng chuông lễ đường khẽ ngân vang, như lời mọi người nói là đánh dấu cho một chặng đường mới của anh, chặng đường đi đến hạnh phúc.
Nhưng với cậu, tiếng chuông ấy lại tựa một mũi dao găm sâu vào trái tim, khắc sâu vào tâm trí.
Cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới, anh và cô ấy cùng chung lời hẹn thề yêu nhau đến răng long đầu bạc, rồi cùng nhau trao nhau chiếc nhẫn cưới, trao nhau nụ hôn yêu thương giữa muôn vàn tiếng vỗ tay chúc phúc.
"Vậy là ngày này cũng đến..."
Xuân Bách lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi lễ đường. Cậu chỉ có thể nhìn tới đây thôi. Cậu sợ khi chú rể và cô dâu đến bên cạnh, sẽ không thể kiềm được mà bật khóc.
Bây giờ cũng vẫn đang khóc mà.
Cố đưa tay gạt đi những giọt nước mắt, nhưng tại vì sao mà nước mắt lại càng rơi nhiều hơn vậy?
"Mưa rồi..."
Những hạt mưa tí tách rơi, rồi rơi ngày một nhiều, Xuân Bách vẫn bước đi, một mình, trên con đường tưởng như trải dài đến vô tận.
Chúc anh hạnh phúc.
Cơn mưa này, chỉ mình em ướt là đủ rồi.
...
PS Man lặng người giữa những ly rượu mừng, giữa những lời chúc hạnh phúc mãi mãi, chỉ mải miết tìm kiếm một bóng hình cao gầy, bóng hình mỗi đêm bên cạnh anh say ngủ, bóng hình mỗi sáng cặm cụi góc bếp nấu cho anh từng bữa ăn...
Bóng hình ấy, đã từng là của anh.
"Xuân Bách đâu rồi? Ngoài trời đang mưa mà?"
Mẹ của PS Man chợt lên tiếng. Ngoài những người bạn thân, không ai biết mối quan hệ thực sự của họ cả.
"Để con đi tìm cậu ấy."
Nói rồi, PS Man quay người chạy đi mất, mặc cho mẹ mình gọi với theo.
_______
"Chúng ta chia tay đi."
Xuân Bách ngỡ ngàng trước lời nói quá đỗi vô tình và lạnh lùng kia. Đĩa bánh trên tay rơi xuống vỡ choang.
PS Man đang ngồi yên trên ghế chợt đứng dậy muốn xoay người bước đi. Anh không muốn, không muốn nhìn thấy em của anh gục ngã trên con đường cả hai từng đi chung.
"Đừng đi mà!"
Cậu mặc kệ những mảnh vỡ nát tan dưới sàn, mặc kệ chân mình đã đạp vào rỉ máu mà chạy đến bên anh.
"Làm ơn, đừng bỏ em.."
PS Man chợt thấy tim mình vỡ một tiếng, anh còn yêu cậu chứ, nhưng anh biết phải làm sao đây khi những định kiến xã hội cứ chực chờ bủa vây cả hai chúng ta, chờ một ngày nào đó sẽ kéo cả hai nhấn xuống đến tận cùng?
Anh biết phải làm sao đây khi anh phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ anh?
Em sẽ hiểu cho anh, đúng không?
BẠN ĐANG ĐỌC
𝗔𝗢𝗚 ➙ Chúng ta của sau này
FanfictionChúng ta vẫn thường hay nói với nhau về sau này, nhưng đâu biết rằng sau này lại không có chúng ta