Chương 54

915 30 0
                                    

Trong góc khuất của một
quán bar ko quá náo nhiệt có một đôi nam nữ ngồi với nhau, thu hút nhiều ánh
nhìn của mọi người, trông họ rất đẹp đôi. Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn
vô cùng đáng yêu. Chàng trai có khuôn mặt nam tính , lạnh lùng phản phất sự từng
trải với những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt. Mọi hành động của họ ko thoát
khỏi tầm mắt của một đám người ngồi trong một góc khuất khác.


Nó nhìn người đối diện
thật dịu dàng, cánh môi anh đào liên tục nhếch lên thành những nụ cười mê người,
làm cho những bậc nam nhi nào nhìn thấy cũng phải ghen tị với chàng trai đang
ngồi cạnh, và những chàng trai ngồi bàn bên kia cũng ko ngoại lệ

-
Có chuyện gì mà hôm nay rồng lại hẹn gặp
tôm ra ngoài vậy ta. – nó lên tiếng trêu
ghẹo Nam Phong. Trước giờ chỉ có nó là hay hẹn gặp anh chứ anh thì chưa bao giờ
lên tiếng chủ động hẹn gặp nó, vậy nên hôm nay nghe anh đề nghị nó thật sự rất
bất ngờ.

-
Tại ghét nghe cái giọng lạnh tanh của ai
đó qua điện thoại. – anh nói rất ngắn gọn nhưng ko vì thế mà nghĩ rằng anh đang
lạnh nhạt với nó, bằng chứng là anh đang nhìn nó với ánh mắt rất dịu dàng và
tràn ngập tình cảm.

Trong những năm tháng ở Mỹ anh là người đã cho nó
thêm sức mạnh, niềm tin và huy vọng. Nếu Kỳ Khôi là nơi để nó trút hết những
phiền muộn, nơi để nó nhõng nhẽo, làm nũng thì anh chính là bờ vai vững chắc,
là chỗ dựa của nó mỗi khi mệt mỏi, tuyệt vọng. Mặc dù trên danh nghĩa nó là bà
chủ của anh.

-
Sao em ko hỏi anh về chuyện đó?- anh lên
tiếng hỏi, mặt trầm ngâm, mắt nhìn chăm chăm vào ly rượu trên tay, ánh mắt đượm
buồn.

-
Chuyện gì? – nó vừa hỏi vừa nghiêng người
dựa vào bờ vai vững chắc của anh. Anh đặt ly rượu xuống bàn, đưa tay quàng qua
vai ôm nó vào lòng, ánh mắt nhìn nó đầy yêu thương và chiều chuộng.

Bên này, mọi người đều trố mắt nhìn cái cảnh kia. Đây
là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông kia. Anh ta so với họ khác một trời
một vực, bề ngoài đẹp trai nhưng ko có vẻ kiêu ngạo cộng thêm sự lạnh lùng và vẻ
từng trải của anh có thể hút hồn bất kỳ cô gái nào, ko thể phủ nhận anh chính
là hình mẫu lý tưởng của bất kỳ cô gái nào. Nhưng cái họ ko tin là nó đang nằm
trong lòng anh ta. Họ có mối quan hệ rất thân thiết mà mối quan hệ đó nếu họ ko
nhầm thì chính là họ đang yêu nhau. Nếu ko có sự ngăn cản của Kỳ Khôi thì họ đã
phi thẳng qua bàn bên kia mà lôi người đàn ông đang ôm nó ra xử đẹp.

Bàn bên kia, hai người vẫn đang tình tứ mà ko hề biết
là mình đang bị theo dõi.

-
.....

-
Lần đầu tiên em gặp anh.

-
Tại anh ko muốn nói mà. – nó chu miệng
trả lời anh trông vô cùng đáng yêu. Anh đưa tay lên vuốt những sợi tóc con chắn
trước mặt nó, bờ môi cong lên đầy quyến rũ.

-
Tại
em ko hỏi.

Nó bật ra khỏi lòng anh, nhìn anh cười nụ cười tinh
nghịch. Cánh môi anh đào lai nhếch lên:

-
Vậy cho em hỏi, một người đàn ông đẹp
trai, tài giỏi như anh tại sao lại ngồi trên vỉa hè nước Mỹ như .... Nó khựng lại,
hình như mình nói sai rồi, đưa bàn tay nhỏ xíu lên gãi đầu.

-
Như một tên ăn mày. – anh tiếp lời nó,
nó cũng ngước mắt lên nhìn anh rồi lại lao vào vòng tay anh như con cún con biết
lỗi. Anh vẫn tiếp tục nói : - anh đã từng yêu một người phụ nữ, nhưng cuối cùng
anh đã bị cô ta lừa hết tài sản của mình rồi cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa với
hai bàn tay trắng. Lúc đó, anh thật sự rất hận đàn bà và anh đã muốn trả thù,
anh muốn làm cho tất cả đàn bà trên đời này phải đau khổ....

-
Bây giờ thì sao? – nó vẫn nằm trong lòng
anh , mắt mơ màng nhìn về chỗ nào đó,lắng nghe câu chuyện của anh một cách chân
thành.

-
Ko còn nữa. – anh nhìn nó mỉm cười thật
hiền.

-
Tại sao? – nó vẫn chu môi lên hỏi, ko hiểu
sao những lúc bên cạnh anh nó như một đứa
trẻ cần anh bao bọc, chở che, ko phải là một đại tiểu thư kiêu kỳ của gia tộc
Hoàng Kỳ.

-
Anh đã gặp được thiên thần.

Nói rồi anh đưa tay kéo nó dậy, để nó ngồi đối diện
mình, nhìn thẳng vào mắt nó. Nó có thể nhận ra trong dôi mắt đó hằn lên sự đau
khổ tột cùng. Nó bắt đầu cảm thấy hoang man, tại sao hôm nay anh lại hẹn nó ra
ngoài gặp như thế này, tại sao lại nói nhiều với nó vậy, tại sao lại... như nhận
ra điều gì đó trong suy nghĩ của anh, nó khẽ lắc đầu nhìn anh, mắt đã ngập nước,
trong lòng cảm thấy lo sợ cùng cực.

-
Kỳ Vân nghe anh nói. – nó vẫn cố lắc đầu,
cố vùng vẫy khỏi cánh tay rắn chắc của anh, tỏ ý muốn đứng dậy đi chỗ khác, nó
muốn trốn chạy, ko muốn nghe nhưng gì anh sắp nói, nhưng anh vẫn kiên trì giữ lấy
nó.

-
Kỳ Vân em bình tĩnh nghe anh nói được ko....
Anh yêu em nhưng ... anh ko thể ở bên em được nữa, từ khi chưa được sinh ra em đã
được định sẵn là của người khác ... hiện tại... em cũng đã yêu người khác rồi. – anh chậm rãi
nói, mỗi câu nói như một nhát dao cứa vào lòng anh, anh đã cố ko chấp nhận được
sự thật kia nhưng cuối cùng anh vẫn lôi nỗi đau của mình ra để rồi tự mình dày
xéo nó

-
Ko .... Em ko có – lúc này đây nước mắt nó
đã rơi rồi, nỗi lo sợ đã thành hiện thực, nó cố vùng vẫy trong nỗi đau ko muốn
chấp nhận những sự thật mà anh nói, cố thanh minh, nhưng dường như những điều
đó ko có tác dụng.

-
Kỳ
Vân hứa với anh ko được làm chuyện nguy hiểm nữa được ko? Hứa với anh hãy sống
thật hạnh phúc. – đưa tay gạt những giọt nước mắt đang đua nhau chảy trên gương
mặt thiên thần kia, gương mặt người con gái mà anh yêu rất nhiều - cho dù ở đâu
anh vẫn sẽ dõi theo em, anh sẽ yêu em đến hết cuộc đời mình.

Anh đặt đặt môi mình lên môi nó, anh hôn nó thật
sâu, thật ngọt ngào, anh muốn cho nó nhớ nụ hôn này như là một sự khẳng định,
khẳng định rằng anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời nó, dường như anh cũng ko
nỡ rời xa nó thật lòng anh ko muốn như vậy, nhưng số phận ko cho phép hai người
bên nhau, nếu cố tiếp tục cả hai người sẽ đau khổ, anh ko muốn nó thấy anh trở
nên bất lực , anh muốn trong mắt nó anh là người đàn ông có thể bảo vệ được người
con gái mình yêu. Anh rời môi nó, đứng dậy quay lưng bước đi, bóng dáng anh
nghiêng đổ về phía trước, anh bước thật nhanh như muốn che dấu đi những giọt nước mắt của chính
mình, của một người đàn ông từng trải. Nó đứng nhìn bóng lưng to lớn của anh dần
biến mất mà ko thể níu giữ được, nó rất muốn chạy lại ôm lấy anh, giữ anh lại,
nhưng sao cảm thấy bước chân quá nặng nề, ko bước nổi. Nó chỉ biết đứng đó hét
lớn mà nước mắt vẫn cố thi nhau rơi :

-
Trần Nam Phong, anh ko được đi.

Rồi giọng nói cũng nhỏ dần theo tiếng nất nghẹn :
anh ko được bỏ em. Nó đổ gục trên chiếc ghế lớn, khóc nức nở.



[FULL] Đại Tiểu Thư Đi HọcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ