Chương 42: Hai cha con

889 32 0
                                    

Sáng hôm sau Lăng Vân Đoan tỉnh lại, sảng khoái vặn thắt lưng, nhìn sang bên cạnh đã không thấy Lưu Ngạn và Lăng Tiểu Lưu đâu cả. Y ngồi trên giường chậc lưỡi, cảm thấy mĩ mãn rồi mới nhàn nhã đứng dậy mặc quần áo.

Bữa sáng Lưu Ngạn làm cho y để trong phòng bếp, ăn xong rồi y lại nhàn nhã đi bộ đến quán ăn. Hiện giờ đã qua giờ ăn sáng, trong quán cũng không có người, Lưu Ngạn ngồi ở trên bàn, quay lưng về phía cửa, tay đang viên cái gì đó như là đang gói vằn thắn. Lăng Tiểu Lưu ngồi đối diện anh, trong tay cầm một miếng kẹo lạc gặm cắn.

Lăng Vân Đoan đến gần, nghe thấy Lưu Ngạn dặn dò: "Ăn hết miếng này thôi nhé, ăn nữa sẽ bị tiêu chảy đấy, con biết chưa?"

Lăng Tiểu Lưu một mồm đầy, lúng búng nói: "Vâng ạ—-"

Lưu Ngạn không biết có người vào, nhưng Lăng Tiểu Lưu lại nhìn thấy. Bé con tròn mắt nhìn Lăng Vân Đoan, y đưa tay lên môi làm động tác giữ bí mật với nhóc. Lăng Tiểu Lưu lại nhìn y một hồi, mới cúi đầu gặm tiếp miếng dưa hồng.

Chờ đến khi Lăng Vân Đoan ôm chặt anh từ phía sau, Lưu Ngạn mới biết y vào. Hai tay Lăng Vân Đoan ôm lấy vai Lưu Ngạn, ngồi xuống bên cạnh, nói: "A Ngạn, em dậy sớm thế, anh chả biết em đi lúc nào."

Lỗ tai Lưu Ngạn từ từ hồng lên, rồi cả mặt cũng đỏ lên theo, anh liếc trái liếc phải, nhưng không hề dám nhìn thẳng vào mặt người ngồi bên cạnh: "Anh, tối qua anh mệt mỏi...."

Ý của anh là muốn nói tối hôm qua y lái xe về nên mệt, nhưng mà không hiểu sao vừa nói xong anh lại thấy chột dạ, khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

Lăng Vân Đoan cười khanh khách nhìn anh, còn đổ thêm dầu vào lửa: "Anh nên làm mà, em cũng rất vất vả đấy chứ."

Chỉ nên đùa giỡn có chừng mực thôi, làm quá trớn thì thỏ cũng cắn người, Lăng Vân Đoan hiểu sâu sắc đạo lý này, cho nên khi nói xong câu đó, không cho Lưu Ngạn thêm cơ hội đỏ mặt, y đi sang bên đối diện, ôm lấy Lăng Tiểu Lưu đặt bé lên ngồi đùi mình: "Ăn gì đó? Cho bố cắn một miếng nào."

Hôm nay tâm tình y đặc biệt tốt, có hứng thú trêu chọc đứa con bình thường không có gì để nói.

Trong tay Lăng Tiểu Lưu còn một nửa miếng dưa hồng dính đầy nước miếng, bé nhìn tay mình, không đành lòng cho đi, nhưng không dám từ chối, đành phải lưu luyến chìa tay ra, sợ hãi mặc cả: "Chỉ... Chỉ một miếng nhỏ thôi nhé."

Lăng Vân Đoan nghiêm túc nói: "Không được, bố muốn ăn hết." – Y nói xong liền cầm lấy miếng dưa trong tay bé, làm bộ nhét tất cả vào miệng.

Lăng Tiểu Lưu mở to mắt nhìn chằm chằm miếng dưa hồng, thấy nó thực sự sắp biến mất trong miệng người khác, liền òa khóc: "Không còn....Oa oa...."

Lưu Ngạn vội đập Lăng Vân Đoan một cái, cầm lại miếng dưa hồng trong tay y nhét vào tay Lăng Tiểu Lưu, nhẹ nhàng dỗ bé: "Không khóc, không khóc. Bố chỉ đùa với Tiểu Lưu thôi mà, Tiểu Lưu là bé ngoan nên sẽ không khóc nhè mà." – Rồi quay sang quát Lăng Vân Đoan – "Anh làm cái trò gì thế hả? To đầu vậy rồi còn bắt nạt trẻ con? Rảnh rỗi vậy thì sang chợ rau mang mấy thứ em đặt hàng về đây."

Ngày bình thường - Khai Hoa Bất Kết QuảNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ