"Luda _ Người đẹp nhất trong lòng tôi
Người dễ thương nhất trong lòng tôi
Ngừơi giỏi làm nũng nhất
Giỏi khiến người ta mê mẩn nhất
........
Cũng là người giỏi phũ phàng nhất
Giỏi khiến tôi đau buồn nhất
Và .... Cũng là người tôi yêu nhất" _Đó là Luda trong lòng Kim Bona
-------------------------------------------
"Hai người nắm tay đi trên con đường dài mùa đông có lá khô rơi
Gió nhẹ thôi cuốn bay lọn tóc mượt mà thơm ngát
Bona nắm tay Luda thật chặt
Bàn tay nàng nhỏ, bàn tay cô cũng không chắc khỏe hay to lớn
Nhưng tay đan tay vừa kít không khe hở
Nó thật ấm ấp đến lạ thườngGió rít mạnh hơn, cát bụi cuốn chút theo, vài chiếc lá lìa cành rũ xuống đất
Bàn tay Bona cảm giác run run
Cô ngước nhìn người con gái bên cạnh đang co ro trong chiếc áo len cỡ rộng phủ đến đùi
Cởi chiếc vest ra, Nhẹ vòng qua người nàng và khoác lên vai nàng
Luda vốn đang cúi mặt, liền ngẩng lên tròn mắt nhìn Bona
Còn cô thì chỉ biết cười thật tươi, đưa tay xoa lấy mái đầu nâu hạt dẻ
Càng nhìn điệu cười của nàng, cô càng đơ ra
Khoảng cách thu ngắn lại, Bona chẳng thể điều khiển bản thân mình rồi, chỉ có thể để cho cảm xúc đưa đẩy
Gần thêm chút nữa
Gần thêm"
..............
*Ring Ring*
Nằm trên giường, Bona bị đánh thức bở tiếng chuông điện thoại
Theo thói quen với tay tìm điện thoại, liền phát hiện điện thoại thì ở trên bàn. Nhưng thường thì Bona vẫn để nó ở dưới gối
Không phải điện thoại của mình
Đến bây giờ Bona mới tỉnh táo được, tiếng điện thoại là của Luda
Và nàng đã cầm máy, bước ra ngoài ban công của phòng nói chuyện
Để ý xung quanh phòng, thấy nó gọn hơn mọi ngày
Trên người các vết thương đã được băng bó kĩ càng và đẹp mắt hơn, chăn thì được đắp lên đến ngực
Đưa tay lên trên môi, Bona ngẩn ngơ một lúc lâu nghĩ về giấc mộng đó rồi cười ngẩn ngơ
Ngoài trời đã tối, có lẽ cô đã ngủ quen từ lúc ngồi trên xe đến giờ
Nhẹ bước xuống khỏi giường, Bona đi về phía ban công
Dù biết việc nghe người khác nói chuyện điện thoại riêng là bất lịch sự, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình mỗi bước tới gần nàng hơn, mỗi bươc tiến tới là một bước ấm áp trong lòng
Có những cảm xúc không được đặt tên
Có những tình yêu không được gửi trao
Nhưng vẫn lâng lâng với niềm hạnh phúc khi sống đúng với cảm xúc của trái tim mình
-------------------------------------
_Alo ! Nhớ em hả ? Sao gọi giờ này?
....
_Bây giờ sao ? nhưng Bona vẫn chưa tỉnh dậy ! mà cũng 8h ròi còn gì
Nàng đứng dựa lưng vào tường, thoải mái cười nói
Có biết đằng sau bức tường ấy, có người đã không thể đứng nổi
...
_Uhm~ Ăn kem nữa !
...
_ha ha ~ Không có giỡn nha, bây giờ đến đón em nhé!
....
_Uhm Em cũng yêu anh!
...
Cô co chân, vòng tay ôm lấy hai chân, gục đầu vào hai đầu gối, hai mi mắt ướt nhèm
"Đăng sau em
lòng thì có ấm thật
Nhưng tim thì lạnh gấp trăm lần
Hạnh phúc thì cũng nhiều
Nhưng là bao nhiều phần so với niềm đau?"
LUDA vội vã đi khỏi phòng sau khi tắt máy, cũng không để ý Bona còn nằm trên giường hay không
Còn Bona lại thu mình trong một góc tối. Đến khi nàng khuất bóng mới thả lòng người. Cả người đổ về một phía, tiếng cơ thể va xuống nền nhà tạo nên tiếng chua chát
Lặng lẽ đưa tay sờ lên đôi môi
"Mơ ! Là mơ thôi.....~"
"Cái gì không phải của mình thì mãi mãi sẽ không là của mình"
Nước mắt rơi
.....
--------------------------------------------
Seokmin tay trong tay cùng với Luda
Nàng đẹp đến không tưởng khiến anh mê đắm
Nàng sẽ thật hoàn hảo nếu như nàng biết nấu cơm, bớt làm nũng, ngoan ngoãn biết điều một chút
Nhưng chẳng may đẹp lạ chính là điểm mạnh duy nhất của nàng đối với anh
Có lẽ nàng chỉ phù hợp làm cô vợ chiều chuộng trên giường mà thôi
Anh ta cười ngoác miệng với suy nghĩ đó
.....
Luda nắm lấy bàn tay Seokmin, cùng anh dạo khắp công viên giải trí
Chơi hết những trò chơi ở đó
Anh thì chỉ cười dìu dàng
....Dường như không quan tâm ....
Còn bàn tay này nữa
......Đôi tay nàng lọt thỏm trong đó nhưng sao lại có cảm giác không ấm áp an toàn chút nào ......
Anh ấy mua cho nàng kem , rất nhiều loại
Cùng nàng ngồi ở bàn ghế gỗ xếp ở công viên, có thể nhìn thấy sao trên trời thật đẹp, khung cảnh công viên với vô vàn ánh đèn được thắp lên từ những trò chơi giải trí khiaán mọi thứ càng trở nên lung linh
Nàng nhớ về một người ......
Ngày hôm đó nàng cũng trở về từ những ánh đnè chập chờn xa hơn như vậy trong hộp đêm
Ngày hôm đó nàng gặp một người đặc biệt
Người đó không hay cười nhưng khiến nàng mỗi lần nhìn thấy đều mỉm cười
Người đó lặng lẽ giấu mình trong bóng tối để che giấu bản thân khiến nàng tò mò
Người đó không hiểu sao lại khiến nàng hay nhớ đến như vậy
Nhất là những lúc như thế này _ Khi đi cạnh chàng người yêu nhất mức hoàn hảo của mình
Kim Bona
......
_Ludie! Em không ăn sao ?
Tiếng nói trầm khàn của gười con trai kéo cô khỏi những suy nghĩ rối bời
Nàng chợt chớp chớp mắt mấy cái, rồi nói
_Anh có thể đút cho em không ?
Anh ấy nhăn mày tỏ vẻ khó chịu
_Đút ? anh không làm được, em tự ăn đi _Nói với giọng cáu kỉnh