Chương 66: Đi sứ Khánh Quốc chi (10)

559 6 0
                                    

Hàn Tuyết nghĩ cũng phải, lúc này ánh mắt mới cười lên, ôm lấy cổ của Hàn Chiến, dụi dụi trán mình vào trán hắn, ngọt ngào nói: ”Hàn Chiến, chàng thật tốt!”

“Nàng như thế này là đang hấp dẫn ta sao?” Mắt Hàn Chiến ôn nhu, khẽ hôn môi nàng, cười trêu nói: “Nàng a, cũng chính là thuận nàng toan tính thì ta mới phải tốt đấy.”

Hàn Tuyết cũng không để ý hắn diễu cợt, cười cười rời khỏi người Hàn Chiến, hướng cửa lớn chạy đi, còn vọng lại lời nói: “Hiện tại trời cũng không còn sớm, chúng ta nhanh nhanh dùng cơm, sau chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”

Sau một hồi, các nha hoàn đem thức ăn mang vào, Hàn Tuyết không ngừng lùa cơm vào miệng, còn thúc giục Hàn Chiến ăn nhanh. Hàn Chiến chỉ nhìn nàng cười nhẹ không nói.

“Nghe Hoa Kiền Quân nói, bọn họ cùng Kim Sa, Long Dược từng có thỏa hiệp với nhau rồi, chỉ sợ sẽ khó mà lôi kéo.” Hàn Tuyết xoa xoa cái trán đau nhức.

“Chuyện do người làm, trên đời này chỉ có lợi ích là vĩnh viễn, hiển nhiên không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ cần chúng ta đưa ra điều kiện so với Long Dược, Kim Sa lợi ích hơn nhiều, tất Hoa Kiền Quân sẽ biết phải chọn lựa như thế nào cho đúng.” Hàn Chiến kéo tay Hàn Tuyết xuống, lại đưa tay mình lên thái dương huyệt của nàng mà xoa “Ngũ quốc lấy thực lực của một nước mà nói, Khánh quốc ở vị trí đầu, Bích Lạc thứ hai, Kim Sa, Long Dược, Băng Tinh hạn chót. Nếu có thể Họa Thủy Đông Dẫn, thì thật là tốt quá rồi.”

Họa Thủy Đông Dẫn. . . . . .Họa Thủy Đông Dẫn. . . . . Hàn Tuyết nhắm mắt, suy ngẫm hồi lâu, trong đầu như phát hiện điều gì, nhưng chung quy là không rõ lắm. Thời gian một điểm một giọt chảy qua, Hàn Tuyết còn đang nghiền ngẫm, trong đầu chợt lóe lên một điều, nếu là. . . . . . , Hàn Tuyết lập tức ngồi thẳng dậy, xoay người lại, đôi mắt sáng trong suốt nhìn Hàn Chiến, “Nếu đem tam quốc hợp lực chuyển thành tấn công Kim Sa, hoặc nói là hai nước liên thủ tấn công Kim Sa, sau chiếm Long Dược. . . . . . .”

Hàn Chiến nghe ngẩn người, hồi lâu mới hôn lên chóp mũi Hàn Tuyết ,cười bất đắc dĩ nói: “Nàng quả thật là một nữ nhân lanh lợi, ta chỉ nói là Họa Thủy Đông Dẫn, nàng liền muốn lừa gạt hai quốc gia. Rõ là. . . . . .” Nhất thời cũng nghĩ không ra là nên dùng từ gì hình dung Hàn Tuyết, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, “Kế này thật sự rất hay, theo như toan tính của Hạo Thiên, một khi thực hiện, hai nước liên thủ, với cục diện hỗn loạn của Kim Sa lúc này, tất vong.”

Hàn Tuyết bị hắn nói có chút ngượng ngùng, nhẹ xoa đầu cười nói, “Người ta chỉ là có ý là nếu ba nước đánh một nước, lúc sau phân chia tất phải chia ba phần, còn nếu hai nước cùng đánh với hai nước, đến lúc đó phân chia mỗi nước nửa phần, đồng thời, muốn đánh Long Dược cũng không phải tốn nhiều binh lực lắm, tin rằng đem điều này trao đổi với Khánh Vương, lão già đó nhất định là sẽ đồng ý.”

Hàn Chiến nhắm mắt suy nghĩ một chút nói: “Chỉ sợ Long Dược cuối cùng sẽ quy thuận Khánh Quốc, lúc này kế hoạch sẽ có chút thay đổi. Nếu vậy, lúc trở về lập tức truyền tin cho Hoàng Phủ Hạo Thiên, thật may chính là trước khi chúng ta xuất phát, Hoàng Phủ Cảnh Thiên đã đi Băng Tinh trước, lúc này Hoàng Phủ Phượng Thiên chắc cũng đã ở Kim Sa rồi, nếu những người kia được việc, đến lúc đó muốn chiếm Kim Sa sẽ thuận lợi hơn nhiều, chúng ta chỉ cần tranh thủ một chút liền chiếm Long Dược, tránh cho Long Dược sáp nhập vào Khánh quốc thì thực lực của Khánh Quốc càng tăng lên, như vậy liền không dễ khống chế.”

Hàn Tuyết nghe hắn nói xong, tựa tiếu phi tiếu, đem hai tay chà xát má hắn, thuận nói “Còn nói ta hung ác, chàng thiện lương hơn ta chỗ nào nhỉ?.”

Hàn Chiến cũng không tức, liền in lên mặt Hàn Tuyết thật nhiều nụ hôn, đợi đến khi thỏa mãn mới thấp giọng cười, ra vẻ bất đắc dĩ nói, “Ta đây làm vậy cũng là bất đắc dĩ, ai bảo ta có một nương tử cá tính mạnh mẽ như thế này, cũng đành phụ xướng phu tùy mà thôi.”

“Phi!” Hàn Tuyết hoàn toàn không nể mặt, hướng tới Hàn Chiến nhả một tiếng xem thường.

Hai người vừa về tới hành quán, liền đến thẳng thư phòng. Hàn Tuyết vội vã viết vài lá thư, đưa cho Hàn Chiến đem đi truyền, mình thì gọi mấy kẻ thân cận vào dặn dò vài điều, sau mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

”Phía nàng cũng xong rồi à?” Hàn Chiến vừa bước vào liền thấy Hàn Tuyết đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ.

Hàn Tuyết phục hồi tinh thần, nghiêng người nhìn Hàn Chiến mỉm cười, ”Vâng, việc chúng ta làm bây giờ chính là ngồi chờ hồi âm là được!”

”Trở về phòng thôi, nàng cả đêm không ngủ cũng mệt mỏi rồi.” Hàn Chiến nét mặt đau lòng, đưa tay về phía nàng.

Hàn Tuyết thấy trong lòng ấm áp, trên mặt không khỏi mỉm cười, khẽ đáp ứng một tiếng ”Hảo!”. Đưa tay cho Hàn Chiến, để mặc hắn ôm nàng về phòng.

—————

Hai tay cầm lấy Phi Ưng truyền tin, Vương Chính Nghĩa vội vàng xông vào, lần nữa xui xẻo đụng phải họng súng đang lên nòng. Dưới ánh mắt sắc như đao của Hàn Chiến, Vương Chính Nghĩa đến đầu cũng không dám ngẩng cao, vừa tự kiểm điểm chính mình khi nào đã đắc tội với đại nhân? Vội cúi mặt, nhắm mắt nói một hơi: ”Tiểu thư, đại nhân, có thư từ hoàng thượng.”

”Có thư từ hoàng đế ca ca? Không sai đấy chứ? Hôm qua mới đưa tin cơ mà, sao lại nhanh như vậy có hồi âm?” Hàn Tuyết nghe Vương Chính Nghĩa nói, vội vàng đẩy Hàn Chiến ra, bước nhanh tới cầm lấy bức thư.

Hàn Chiến thấy chuyện tốt lại bị phá, oán niệm sâu sắc lần nữa trừng mắt nhìn Vương Chính Nghĩa một cái. Mà giờ này, Vương Chính Nghĩa mới tự mình nhận định là đã làm chuyện gì tốt, phá hỏng ’đại sự’ của đại nhân. Tự rước lấy ánh mắt giết người của Hàn Chiến, không khỏi áy náy sờ đầu, hắc hắc cười hai tiếng, liền lập tức chuồn mất. Mà khi ra khỏi cửa, cũng tiện tay mà đóng cửa lại.

Nhanh chóng xem nội dung tờ giấy, Hàn Tuyết vui vẻ hướng Hàn Chiến phe phẩy tờ giấy: ”Hoàng đế ca ca thật là đoán việc như thần, thư này chính là ba ngày trước gửi đi, hẳn là chính xác ta tùy cơ ứng biến lời nhắn, đây thật là mở đường cho ta, làm việc cũng thuận lợi hơn không cần sợ vướng tay vướng chân rồi.”

[Cao H] Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ