Chương 1 : Tứ đại cô nương, xưng bá một phương

6 0 0
                                    

Văn án: (version sự thật)

Mỗi khi viết về thanh xuân, trong tâm trí tôi luôn hiện lên những người bạn thân thiết đầu tiên, thay vì tình yêu như nhiều người vẫn nghĩ. Trong tuổi trẻ của tôi, điều tôi cảm thấy may mắn nhất là kết giao được với những con người đáng yêu và tốt đẹp đến vậy.

Về đoạn nhân sinh này, có thể tóm gọn trong một câu: "Gặp đúng người vào đúng thời điểm". Không thể là ai khác, chỉ có thể là chúng tôi. Không thể sớm hơn hay muộn hơn, phải là độ tuổi đẹp nhất đời người đó.

1. Tôi có khá nhiều bạn ở cấp 2, hoàn toàn đối lập với cấp 3, nên đương nhiên kỉ niệm tươi vui nhất đa số nằm ở khoảng thời gian cấp 2 hơn. Khi ấy, tôi cùng 3 đứa bạn nữa, lập thành một nhóm kiểu "tứ đại thiên vương". Tính đến nay, nhóm này cũng đã hơn 7 năm tuổi đời.

Tôi không ngờ chúng tôi lại đi xa được như vậy cùng nhau. Vào những năm cấp 3 ấy, cũng như bao người khác ra trường là chia xa, phân tán tứ phương. Đừng nói là tình bạn, đến tình yêu còn nhanh chóng đôi ngả đôi đường, bạn nữ nào thầm thích bạn nam nào, bạn nam nào vẫn theo đuổi bạn nữ nào... Ra khỏi cổng trường cái, tất cả như được rũ bỏ sau lưng, nhanh chóng lãng quên, để rồi một lúc nào đó, chúng tôi khi tụ tập mới thuận miệng lại đùa giỡn: "Hồi xưa mày thích thằng A đó", bạn B gãi gãi đầu: "Vậy sao? Thế mà tao còn nhớ là thằng C thích tao chứ nhỉ", các bạn kia: "C là ai vậy?". Chứng tỏ mọi tình cảm khi đó còn non nớt bao nhiêu.

Bốn cô gái chúng tôi cũng không ngoại lệ, lên cấp 3, 4 đứa  4 lớp 2 trường 2 đầu thành phố. Tôi ban đầu nghĩ dù có xa cách, nhưng chung một thành phố, cuối tuần vẫn có thể tụ họp, chúng tôi mãi là những người bạn không hề có khoảng cách như trước kia. Song quả hiện thực luôn rất phũ phàng. Trà My kể cho tôi nghe những câu chuyện ngập tràn bao nhiêu cái tên lạ lẫm na ná nhau, chẳng mấy chốc mà tôi đã ngán ngẩm tận cổ. Thảo không kể gì cho chúng tôi, nên đến 1 năm sau, tôi mới phát hiện ra sự phát triển kỳ quái của nó, lúc đó thì nó đã thay đổi chóng mặt thành một-ai-đó-mọi-người-chưa-từng-biết. Trang là đỡ nhất, nó chung trường với tôi, lớp ngay bên cạnh, biến động lớn thì tôi không biết nhưng các sự kiện lớn của nó tôi nắm khá rõ.

Thời gian là con dao giết lợn, cắt một đường thẳng mà không thèm chớp mắt. Đến một ngày, tôi chợt nhận ra, chúng tôi không hề đặc biệt như tưởng tượng, quá khứ đã xa cách thật rồi.

2. Nhóm tôi chơi với nhau bắt đầu từ những cuộc gặp gỡ tình cờ nơi ban công. Trà My với tôi thì quen từ trước nhờ lớp học thêm, Trang với Trà My là do cùng leo tường trốn buổi lao động đầu tiên, Thảo thì có thói quen ra ngoài hóng gió nên gặp chúng tôi. 

Sự kết giao của chúng tôi vô cùng ngẫu nhiên, tựa như vớ bừa thì trúng vậy. Thế mà sau khi ổn định trật tự trong lớp và bước vào năm học được ít lâu, tôi mới phát hiện ra, nhóm tôi bao gồm những thành phần có "thế lực" lẫn "năng lực". Nếu tính tổng độ ảnh hưởng và che phủ thì nhóm tôi dẫn đầu trong các "bè cánh" ở lớp. Tất nhiên mỗi thành viên nhóm tôi không hẳn là xuất sắc nhất, nhưng mỗi người lại có sở trường và phạm vi riêng nên mặt trận của hội tôi phải gọi là "phủ sóng toàn cầu", "quốc tế hóa".

Chúng Tôi Nắm Tay Nhau Tản Bộ Lúc Về Già (~Năm Tháng Như Chó Chạy Qua Cầu~)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ