Park T/b ngồi xổm dưới đất , đeo bao tay cẩn thận rồi mới lấy chậu cậy xúc đất bỏ vào chậu cùng hạt giống . Dù là buổi trưa nhưng trời rất trong xanh và có chút gió lạnh của mùa đông. Tuy đã mặc hai lớp áo nhưng cô vẫn hơi run . Bàn tay nhỏ bé đặt hạt giống vào chậu , vào khoảng đất nhỏ gần cây hoa bách hợp , cẩn thận lấp đất lại.
"Lạnh lắm sao ?" - Park Jimin bước lại gần cô , hỏi. Park T/b vẫn chăm chú làm không trả lời. Bởi vì cô đang giận anh mà ! Park Jimin ngồi xổm xuống bên cạnh cô , anh cũng tự biết là cô đang giận anh , nhưng vẫn cố trêu chọc "Bé cưng à , giận rồi sao . Vậy trả lại chậu hoa , đất , và cả miếng đất trống kia đi." Park T/b dừng việc đang làm lại , cắn cắn cái môi nhỏ xinh , hai chân mày cau lại chỉ một chút xíu nữa là dính vào nhau , cô ngước mắt nhìn anh , giọng hầm hực hét lên "Phải ! Tôi giận anh đó . Thì sao . Thật là quá đáng mà !" Park Jimin nghiêng đầu nhìn cô , đôi mắt híp lại , anh lên tiếng "Sao lại giận"
"Vì anh chê em.....mà.....lúc nào cũng chê trách em...." - Park T/b quay mặt đi , phụng phịu nói , cái môi chu chu ra như đang biểu tình sự bất mãn của mình. Park Jimin nhìn cô chằm chằm , trong đầu liên tục lặp lại câu cô vừa nói "Vì anh chê em mà lúc nào cũng trê trách em !"....Cô đổi cách xưng hô với anh rồi sao ? Đôi mắt anh híp lại , trong lòng như vừa mới ăn mật ngọt vậy , vô cùng hạnh phúc .Anh đưa tay vuốt tóc cô , "Không thích sao ?" . Park T/b gật đầu . Đôi tay đè mạnh dưới đất , rồi lại xúc đất đắp vào cái lỗ vừa bỏ hạt giống vào.
"Vậy không chê nữa" - Park Jimin đưa tay cưng chiều vuốt tóc cô.
"Oh...!"
"Làm xong chưa ? Vào nhà thôi."
"Xong rồi." - Park T/b bỏ bao tay ra , đứng dậy rồi phủi bụi , tươi tắn nói. Park Jimin cũng đứng dậy , hai tay đút vào túi quần, lên tiếng "Vào nhà thôi ."
" Ưm...ở ngoài này đi ! Vào trong nhà chán lắm. Ở ngoài này đii." - Park T/b lắc đầu.
"Ngoài này lạnh ! E chưa khỏi bệnh hẳn." - Park Jimin lạnh lùng nói.
"Em có mặc áo ấm nè." - Cô dang hai tay ra để cho anh thấy chiếc áo len dày nhìn rất ấm áp. Park Jimin nhìn cô , thở dài rồi đi lại cái xích đu to màu trắng ngà gần đó ngồi xuống , đưa tay ngoắc cô lại gần "Lại đây." Cô bước lại gần , khuôn mặt đầy khó hiểu. Anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi của mình , cô hốt hoảng la lên "Anh làm gì vậy ?"
"Ôm !" - Anh trả lời cộc lốc , ôm trọn cô vào trong lòng."Đưa tay đây!"Anh chìa tay ra lệnh cho cô đưa tay đặt lên tay anh. Park T/b ngoan ngoãn làm theo. "Tay em lạnh như vậy mà nói không sao à ?" – Bàn tay to rắn chắc của Park Jimin nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Park T/b. Park T/b đưa mắt nhìn anh , có chút bối rối nói “Tại….tại….em không thích ở trong nhà Ở ngoài vườn sẽ vui hơn.”
“Tại sao !?”
“Em thích ngắm hoa !”
Park Jimin đan hai tay vào hai bàn tay của cô để sưởi ấm , giọng của anh trở nên nhẹ hẳn nhẹ nhưng chất chứa đầy ảm đạm“Em…có thích ở với tôi không !?” Park T/b ngây người , cô không biết phải trả lời làm sao . Cô cúi đầu , đôi mắt rũ xuống . Chưa biết phải trả lời làm sao , thì Park Jimin lại lên tiếng “Em hãy quên chuyện của Park gia đi. Từ bây giờ , em không còn là người của Park gia nữa. Họ…đã bỏ rơi em rồi….”
BẠN ĐANG ĐỌC
||Jimin & You|| Bắt Cóc Đem Em Về Làm Vợ
RomanceTác giả: Dư Tiểu Thuần Đây là lần đầu tiên mình chuyển ver, có gì sai xót mong mọi người bỏ qua. Mình chuyển ver có sự cho phép của tác giả rồi ạ :))